CHUYỆN TÌNH CHÀNG LÍNH BIỂN
Chương VII: Cuộc hôn nhân ép buộc
Sắp
đến ngày cưới, anh Hà điên cuồng chống phá và kiên quyết bỏ nhà ra đi. Bất đắc
dĩ, bác trai và anh Khoa con trưởng bác túm anh lại và trói anh vào cột nhà.
Khi anh suýt chạy thoát thì lại bị người nhà bắt được, trói anh lại và nhốt vào
buồng khóa trái của lại. Anh Hà thoát được dây trói, đập cửa ùm ùm. Tiếng kêu
van,và đập cửa vang động cả một góc xóm nghèo. Mọi người thì thào bảo nhau, nhà
đó sắp có đám cưới nhà như có đám tang! Ngượng với bà con hàng xóm, gia đình
bác bèn đổ rượu vào mồm cho anh uống đến say mèm, buộc chặt chân tay vào hai
phía đầu giường. Tưởng đã được yên. Nhưng tình yêu trong trái tim anh cho anh
sức mạnh thần kỳ. Khi anh suýt nhảy qua cửa sổ trốn thoát thì anh lại bị bắt
lại.
Gia đình nói anh khỏe và … ngu như lợn! Đường quang không đi lại đâm quàng bụi rậm. Hơn nữa, là một thằng đàn ông chân chính thì nhất định phải chịu tráchnhiệm về việc mình đã gây ra. Thế là họ đánh và chói chặt chân tay anh vào hai phía của đầu giường, lấy thuốc mê thường dùng để tiêm cho lợn để tiêm cho anh. Anh Hà mất hoàn toàn sức kháng cự. Từ đó trong lòng anh hình thành lỗi hận bố, hận anh trai. Họ có lời hứa của họ, anh có lời hứa với chị Hương. Còn cả tìnhyêu và bao ân tình chia ngọt xẻ bùi mà anh chị cùng nhau trải qua suốt hơn bốn năm qua!
Gia đình nói anh khỏe và … ngu như lợn! Đường quang không đi lại đâm quàng bụi rậm. Hơn nữa, là một thằng đàn ông chân chính thì nhất định phải chịu tráchnhiệm về việc mình đã gây ra. Thế là họ đánh và chói chặt chân tay anh vào hai phía của đầu giường, lấy thuốc mê thường dùng để tiêm cho lợn để tiêm cho anh. Anh Hà mất hoàn toàn sức kháng cự. Từ đó trong lòng anh hình thành lỗi hận bố, hận anh trai. Họ có lời hứa của họ, anh có lời hứa với chị Hương. Còn cả tìnhyêu và bao ân tình chia ngọt xẻ bùi mà anh chị cùng nhau trải qua suốt hơn bốn năm qua!
Tôi
biết chuyện, nhưng không tài nào giúp được anh. Mãi đến hôm đám cưới anh Hà. Lợi
dụng đông người và người nhà mất cảnh giác. Tôi vờ vịt rồi ăn trộm được chìa
khóa chui vào phòng anh. Cởi trói cho anh và gọi anh dậy để đi trốn. Nhưng mà cả
người anh mềm nhũn và sặc mùi rượu. Chân tay thì bị chói chặt với giường đã lâu
nên giờ bị tê cứng. Tôi lay gọi anh dậy
chạy đi mãi mà không được. Cũng không đủ sức dìu nổi anh ra khỏi phòng. Cuối
cùng thì hai anh em đều bị bắt. Anh lại bị tiêm thuốc ngủ liều cao. Tôi thì bị quản thúc tại một chỗ. Anh Khoa bế
thốc anh Hà nhét vào ô tô trong tư thế đang ngồi để đi đón dâu. Chả biết ở đàng
gái thì xử lý thế nào, vì tôi không được đi theo. Nhưng khi đón dâu về thì anh
Hà người vẫn cứng đơ như khúc gỗ. Một người lại bế anh vào phòng, nhưng không
ai dám khóa trái cửa nữa. Vì sợ xấu mặt với họ hàng. Hơn nữa ,ván cũng đã đóng
thuyền rồi!
Chả
hiểu họ ép anh ấy đến mức ấy để làm cái
gì? Khổ đời cả ba người trong cuộc. Anh tôi, tôi biết! Tính anh mềm mỏng, lịch
sự. Tôn trọng bậc bề trên. Nhưng mà anh là người kiên quyết. Và rất chung tình.
Chị kia dù cưới được anh ấy, nhưng không
bao giờ chiếm được trái tim của anh ấy. Mà sự thật là chị ấy đã làm đám cưới
với cái xác của anh Hà. Ngay sau đám cưới, khi tỉnh dậy. Anh vác ba lô lặng lẽ
bỏ đi!...
Còn nữa ....
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
>> Chương III: Anh Hà và chị Hương
No comments:
Post a Comment