2014-10-07

Tâm nguyện

           NGƯỜI THẦY VĨ ĐẠI

Tập 1: Cơ duyên

Tập 2: Tâm nguyện

Tập 3: Cái chết

Tập 4: Lỗi đau

Tập 5: Hoàn thành di nguyện
                            Cả dịp nghỉ tết ấy nó cứ suy nghĩ đăm chiêu. Cuối cùng thì nó đem một phần câu chuyện nói cho mẹ biết. Mẹ cũng suy nghĩ rất thận trọng và sắp cho nó một túi quà tết gồm: Rượu, mứt, bánh và phong bì. Mẹ nói: Thầy vì muốn nhận con làm con nuôi  mà làm khó con thì vẫn là có ý tốt. Con không được thù và giận thầy. Mẹ nghĩ thầy rất thương con. Đây mẹ đưa cho con gói quà này, con đem đến chúc tết nhà thầy. Và nói rõ khó khăn nếu không thi qua lần ba. Mẹ nghĩ thầy sẽ không làm hại con đâu. Còn chuyện nhận làm con nuôi. Từ ngày con được sinh ra, mẹ chị có một thân một mình nuôi bốn chị em con ăn học đàng hoàng. Bây giờ các chị đã lớn hết rồi. Con cũng mười chín tuổi rồi, không còn bé bỏng nhiều nữa. Bao nhiêu vất vả, đói khổ mẹ cũng chưa từng có ý định đem cho con đi. Nên bây giờ mẹ cũng không đồng ý. Con đến nói rõ ý mẹ với thầy, bảo thầy thông cảm.
 Nhưng con nhất định phải thề độc sẽ giúp thầy hoàn thành tâm nguyện cuối đời. Con mà không làm thế, mẹ sợ thầy sẽ không tin con...
                        Mẹ xua nó đến nhà thầy, còn mẹ một mình tấm tức khóc. Chẳng hiểu mẹ khóc vì sao. Có lẽ mẹ xúc động vì một người thầy rất yêu thương và tốt với con mẹ. Trong khi đã có lúc, mẹ gần như vứt bỏ đứa con tội nghiệp này. Hoặc mẹ khóc vì trên đời sao lại có người giàu tình cảm đến thế? Lại có người đáng thương đến như thế? Có khi mẹ khóc vì năm xưa, cách đây mười chín năm, mẹ, và vợ thầy đã tranh nhau nó, và mẹ đã giành chiến thắng khi đoạt được lại đứa con mình vất vả mang thai chín tháng mười ngày rồi rứt ruột đẻ ra. Nhưng cả hai mẹ đã bị tổn thương vì chuyện đó…
                    Nó đến nhà thầy, nó rất nhút nhát. Thầy và cô rất vui mừng đón chào nó. Họ đem ra rất nhiều bánh mứt kẹo ngon cho nó ăn. Cô đã rất vui. Vì nó đang phải ăn kiêng đồ cay, lên mấy cái loại bánh kẹo có gừng nó không thể ăn, dù trông chúng rất ngon. Nó ăn loại không có chất cay. Thế là cô lại sống chết nói nó là đứa con năm xưa do cô sinh ra. Vì nó giống thầy!
                    Nó cũng thấy hoang mang. Vì nó rất yêu quý cô và bị mắc bệnh giống thầy. Nhưng nó còn rất trẻ. Bác sĩ đang thử nghiệm những phương pháp chữa trị mới với nó. Họ hi vọng nhờ sức bật của tuổi trẻ, nó sẽ vượt qua được bệnh tật. Cô bắt nó gọi cô bằng mẹ và thầy bằng bố. Điều này là rất khó với nó. Nó chẳng biết nói sao đành nói hết mọi điều mẹ nó dặn với thầy cô. Cô cáu điên nói với nó: Không nhận chúng tôi là bố mẹ thì đến nhà chúng tôi làm gì? Hay là … Cô đang cố ý tỏ ra nghi ngờ mối quan hệ giữa thầy và nó. Có lẽ để dấu nhẹm tình trạng bệnh tật của mình, thầy đã không để cô tiếp cận với thầy. Nó đang định nói toạc ra tình trạng bệnh tật của thầy thì thầy ra hiệu ngăn lại. Để cô ấm ức ra quét sân. Cô còn mát máy, cái bọn nhà quê suốt ngày kiêng với cữ. Khi nó về nó đã nói rõ với cô là nó buộc phải đến thăm thầy và cô vào ngày tết vì nó đã bị trượt lần thứ hai môn của thầy. Nếu thi lần ba mà không đỗ thì nó phải học lại. Việc ấy sẽ rất tốn tiền. Thế là nó vê ga, phi thẳng xe về nhà. Nó đã làm mọi điều có thể. Còn giờ chỉ chờ vào số phận. Cô giáo phi vào nhà, nó nghe giọng cô trì chiết thầy: Sao ông dám cho nó trượt đến lần thứ hai môn của ông? … Sao ông dám cho con tôi trượt? Ông không nhận nó thì thôi, nhưng tôi nhận. Sao mà ông dám ….
                    Nó thương thầy và cô quá. Nước mắt nó ứa ra hòa vào những giọt mưa xuân lất phất. Cô ơi, thầy yêu cô nhiều lắm lắm. Thầy đã rất cố gắng thậm chí lài nỉ con nhận làm con nuôi của thầy và cô. Nếu con là đứa tử tế và khỏe mạnh thì con đã đồng ý rồi. Mà thầy cô nhận một đứa như con làm con nuôi làm gì cho khổ. Biết con có sống nổi không? Đến người thân ruột thịt còn hắt hủi và vứt bỏ con. Sao thầy cô yêu thương con làm gì để lại giận nhau…. Thầy đã không giải thích cho cô hiểu. Thầy cố ý để cô hiểu lầm và ghét thầy. Đó là cách duy nhất thầy giúp cô giảm bớt đau khổ khi thầy qua đời. Tội nghiệp thầy và cô quá.
                    Ngày nó thi lại lần ba, thầy vẫn không thèm nhìn bài viết của nó. Thầy bảo điểm số chỉ là do con người mà ra. Và thầy bảo nó đừng có đem lòng yêu cậu sinh viên nào trong lớp. Vì mấy cậu ấy đều không được. Họ nói yêu con là có ý trêu nhiều hơn là yêu. Nếu con thích yêu người trong lớp thì chỉ có cậu Minh là được. Cách chọn bạn trai của con không được. Con cần chọn người tốt và nhân hậu để làm chồng. Vì khi sống với nhau, cách đối xử và lòng tốt quan trọng hơn cả tình yêu. Ta có một đứa cháu rất hợp với con, ta đang bảo nó xuống đây học nhưng mà con phải không được chê nó là vùng cao. Mà không biết còn kịp không? Con trai thầy thầy cũng bắt chọn người vợ hiền lành, tốt bụng và nhân hậu chứ không phải người nó yêu. Ban đầu nó cũng phản đối nhưng sau khi lấy về rồi thì vợ chồng nó đã sống rất hạnh phúc. Nó thắc mắc anh Quân con thầy có phải người như thế nào? Vì nó thấy anh ấy cứ khó đăm đăm… Thầy bảo nó là người tốt. Chỉ có điều nó không ham công danh. Nó chỉ muốn dành nhiều thời gian chăm sóc gia đình không như ta.
                         Rõ ràng với thầy, sự có mặt của nó trong ngày tết ở nhà thầy vì bất kỳ lý do nào thì cũng coi như sự thừa nhận thầy và cô là bố và mẹ của nó. Thầy rất vui. Nó hỏi thầy về tâm nguyện của thầy để nó còn làm giúp. Thầy nhìn nó tràn đầy hi vọng nói: Khi nào ta thấy con trưởng thành ta sẽ nhờ con giúp. Bây giờ con chưa đủ khả năng để làm được những điều ấy. Nó cố hỏi thêm về điều quan trọng ấy. Nó sợ nhỡ có chuyện gì bất trắc xẩy ra, nó sẽ không thể biết điều thầy muốn nó giúp để hoàn thành tâm nguyện cho thầy. Thầy trầm ngâm suy nghĩ và cho là phải.
                        Thầy bắt đầu kể về đường dây dẫn gái cao cấp có chân rết ở trong trường này. Đối tượng gây án của chúng là những sinh viên học giỏi, xinh đẹp, ngoan hiền. Thường thì bên công an khi truy quét tội phạm mà bắt được ai thì sẽ gửi hồ sơ về trường. Và ta với tư cách là hiệu trưởng đã ký quyết định đuổi học những sinh viên ngoan hiền đó. Khi ta không ra ứng cử làm hiệu trưởng nữa, thì ta mới biết có một sinh viên bị oan. Quyết định đuổi học của ta gần như hủy diệt phần cuộc sống còn lại của nó. Nó từng rất xinh đẹp và học giỏi, phải nói là sắc nước hương trời. Môi đỏ như tô son và má lúc nào trông cũng như đánh phấn. Chị ấy tên là Ngân. Khóa ấy cũng có một chị Ngân nữa cũng vô cùng sinh đẹp. Hai Ngân đều học giỏi lại chơi thân với nhau. Mọi người thường gọi là song Ngân. Rồi cùng nhau đem lòng yêu một người. Vì muốn tranh giành người yêu của bạn gái, chị Ngân thứ hai đã gài bẫy chị Ngân một rơi vào nhà chứa và báo để công an đến bắt. Vì chị Ngân một vô cùng xinh đẹp nên bọn chủ chứa đã dùng mọi cách nhấn chìm chị Ngân một vào vũng bùn nhơ nhớp của tệ nạn xã hội. Vì chị Ngân hai vô cùng thông minh, lại được ta tận tâm dậy dỗ nên chị ấy rất giỏi. Chị ấy lừa được ta suốt bao nhiêu năm qua. Khi ta biết tất cả sự thật thì ta không còn có quyền lực nữa. Ta đã viết một lá đơn bằng máu xin nhà trường cấp bằng cho chị Ngân một nhưng mà chưa được giải quyết. Cái khóa đó rất nhiều người xinh đẹp, chị Vân lớp trưởng cũng rất xinh vì điều tra minh oan cho chị Ngân một cũng bị vùi dập và đẩy làm gái. Một chị nữa là em họ của chị Ngân một là tổ trưởng cũng suýt bị đẩy đi làm gái, may mà công an truy quét kịp nên chị ấy chưa bị làm sao. Mấy chị ấy bây giờ gần như mai danh ẩn tích. Chỉ có chị Ngân một vì quá nổi tiếng xinh đẹp nên không thể trốn vào đâu. Cuộc sống của nó đang rất khổ sở, sống không bằng chết. Ta muốn con giúp nó lấy lại thứ quý giá nhất trên đời của nó. Và thay ta làm một số việc ở trên công an tỉnh. Đấy cũng là một trong các lý do ta dồn hết tâm huyết vào việc đào tạo con. Ta muốn con phải giỏi hơn chị Ngân hai. Ch ấy là người rất nhẫn tâm và tàn ác, còn ta đã đào tạo nó thành người rất giỏi.  Nó là phế phẩm trong cuộc đời làm nghề giáo dục của ta. Là sự ân hận lớn nhất trong cuộc đời của ta. Con nhất định phải giúp ta bắt nó phải trả lại những gì đã cướp đoạt của chị Ngân một. Và dù con giúp chị Ngân một bất cứ điều gì, nếu con nhận một sự trả ơn của chị ấy. Thì con phải để chị ấy nhổ vào mặt con thì mới được nhận!
                          Nó bảo chị Ngân hai quả rất nguy hiểm, thầy có thể cho nó biết rõ hơn về hoàn cảnh xuất thân của chị ấy? Thầy suy nghĩ và nói: Bố chị ấy mất sớm, mẹ làm diễn viên múa. Chị ấy có một người anh trai nuôi rất tài giỏi có thể làm bất cứ việc  gì vì chị ấy. Cậu này là con của người tình bố chị Ngân hai và một người khác. Khi cô này gửi nhờ bố chị Ngân hai nuôi hộ vì đã qua đời do bệnh hiểm nghèo. Cô ấy không biết lúc này bố chị Ngân hai cũng đã chết. Nhưng mẹ chị Ngân hai đã nuôi dưỡng cậu này như con đẻ. Bà vẫn để cậu này mang họ của bố đẻ cậu ấy nhưng nhờ nhà trường làm một hồ sơ giả song song với những việc ở trên lớp. Đến khi anh này thành đạt, lấy vợ. Bà mới nói hết sự thật và đưa trả những hồ sơ, giấy tờ tùy thân thật cho cậu này. Cậu ấy đã quỳ xuống đất để tạ ơn bà ấy. Vì thế cậu ta có thể chết vì chị Ngân hai, con cũng cần hết sức thận trọng.Bây giờ con chưa đủ sức lực và trí tuệ để giúp gì được chị Ngân một. Khi nào ta thấy con đủ trưởng thành, ta sẽ đưa cho con địa chỉ của chị Ngân một để nhờ con giúp đỡ chị ấy. Đưa cho con giấy ủy quyền để nhờ con giải quyết giúp những việc ở trên chỗ đồng chí giám đốc công an tỉnh.
                      Vừa lúc ấy, ông ta – bố nó ở đâu xông vào. Ông ta xem bài kiểm tra của nó và nói bài ấy đã qua và bảo nó đi về. Ông ta chỉ mặt cấm thầy được tiếp xúc riêng với nó. Vì nó là con gái ông ta. Nếu thầy không làm vậy. Ông ta sẽ nói bí mật của thầy cho tất cả mọi người biết. Không biết ông ta lắm giữ bí mật gì của thầy mà khiến thầy đỏ mặt và run rẩy? Có thể thầy quá tức giận vì kẻ hậu sinh lỗ mãng. Nhưng thầy thở dài, dù sao ông ta cũng là bố đẻ của nó, ông ta vẫn có quyền với nó hơn thầy. Việc thầy cố gắng nhận nó làm con nuôi có thể khêu gợi bản năng làm bố trong ông ta. Dù nó không được lợi lộc gì từ việc ông ta là bố nó, thì dù sao ông ta cũng không cố gắng làm hại nó nữa. Đó cũng có thể là một mục đích của thầy.
                      Nó đi về mà lòng bâng khuâng tự hỏi, liệu thầy có liên quan gì đến đường dây gái gọi cao cấp từ trường mà chính nó cũng đang tham gia điều tra giúp đội hình sự công an tỉnh? Đường dây này có liên quan đến những người thầy khả kính trong trường đóng vai trò dẫn dụ. Thầy từng là hiệu trưởng gần ba mươi năm ở ngôi trường này. Thầy đóng vai trò gì ở đây? Mức độ liên quan của thầy đến đâu? Tại sao thầy lại đau khổ đến vậy khi nói đến chị Ngân một? Tại sao thầy lại cần chị Ngân một tha thứ? Thầy còn nhờ nó nói với chị Ngân một khi nào tha thứ cho thầy thì đem một thẻ hương và ba quả Lê đem cúng ở mộ thầy. Khi tàn hương chị Ngân một phải ăn hết cả vỏ ba quả lê đó. Điều đó có ý nghĩa là gì? Cái đầu nhỏ bé của nó không thể hiểu được. Dù sao nó cũng rất nhẹ lòng vì đã thoát khỏi môn thi của thầy. Tiếc là nó không nói với thầy là nó đồng ý làm con nuôi của thầy cô. Nhưng nó không cần sự chu cấp nào của thầy cô. Và nó vẫn ở nhà nó cho thoải mái. Nó hứa khi nào nó tử tế đàng hoàng nó sẽ qua lại thăm hỏi và chăm sóc cô và thầy.
                      Từ hôm đó nó cũng không có cơ hội để tiếp cận thầy. Nó chỉ biết cố gắng học hành để tiến bộ không ngơi nghỉ. Nó muốn sớm hoàn thành tâm nguyện của thầy sớm ngày nào, hay ngày ấy. Vì biết đâu khi thầy vui vẻ, tinh thần tốt sức khỏe sẽ khá nên. Giống như nó vậy, bệnh của nó đã không có dấu hiệu tiến triển nữa. Khi nào các ổ viên quanh khối u của nó đỡ hơn, các bác sĩ tiến hành phẫu thuật cắt bỏ khối u. Tuy khối u nó ở cạnh động mạch chính, lại có rất nhiều sự sưng, phù nề xung quanh, cơ hội phẫu thuật thành công của nó chỉ có 50%. Nhưng mà nó sẽ sống, sống khỏe mạnh chứ không phải sống dật dờ sống dở chết dở như những ngày qua. Hoặc như lời bác sĩ nói, nó chỉ sống tối đa được mười năm nữa, trong đó phải có năm năm nằm liệt ở bệnh viện…. Còn cái chết có thể đến với nó bất cứ lúc nào làm nó sởn cả da gà. Nó không tin nó chết sớm như thế. Nó tin nó sẽ trường thọ, thậm trí là trường sinh bất não.
                       Và giường như nó đã thành công. Chế độ ăn uống kiêm khem, thể dục thể thao điều độ và thuốc men hợp lý đã cho nó những kết quả rất khả quan về sức khỏe. Nó cũng khuyên thầy uống thuốc, còn nước còn tát. Không đầu hàng và buông tay là câu nói chính thầy đã dậy nó. Thầy thật sự rất vui, vì có vẻ như cuối cùng nó cũng đã có vẻ khôn ra và biết quan tâm chăm sóc người khác.
                        Nó áp dụng mọi biện pháp chữa trị có thể. Niềm khao khát được sống của nó trở nên vô cùng mãnh liệt. Trên vai nó còn là tâm nguyện của thầy. Nó không thể đầu hàng. Bác sĩ kê cho nó loại thuốc sắc cho rẻ. Mỗi ngày nó đun một nồi thuốc sắc. Phải linh hàng vài tiếng đồng hồ để ra một bát nước sắc ấy. Rất tốn công phu. Hàng xóm xì xào nói không biết nó mắc bệnh gì mà hôm nào cũng đun thuốc bắc xình xịch như bà già! Khi được thuốc, nó để trên bệ cao cho đỡ vướng víu chờ cho nguội. Có hôm nó phát hiện ra thầy ở nhà bên cạnh? Thầy làm gì bên ấy? Họ hàng nhà thầy hay sao? Nó thấy rất lạ. Rồi nó phát hiện bát thuốc đợi nguội của nó vơi đi một phần. Không thể bị bốc hơi hay bị đổ được. Và nó biết thầy đã uống nó. Vì phải giữ bí mật tình trạng bệnh tật của mình với gia đình. Thầy không thể sắc thuốc để uống. Dù loại thuốc nước này tỏ ra có hiệu quả hơn với những người có nội tạng quá yếu như thầy. Thế là những hôm sau, nó sắc thuốc nhiều hơn cho cả hai người. Nó để bát uống lên thành cao để thầy đỡ vất vả khi lấy chúng. Vì là thuốc cần uống nóng lên khi độ nguội phù hợp nói gọi “ ông trời ơi, ông xuống uống thuốc đi” và biến mất trong nhà. Nó sợ thầy ngại. Nó cũng chỉ làm được như thế cho thầy thôi.

                                                       Tác giả: Phạm Thị Hợi


Còn nữa ...

No comments:

Post a Comment