2015-05-06

Kỷ Niệm Tắm Ao Của Tuổi Thơ


       Ngày nhỏ, Hạnh rất thích được cùng tắm ao với mấy đứa trẻ hàng xóm. Cái ao của xóm hồi ấy to lắm, nước trong xanh ngăn ngắt. Vào các buổi trưa Hạnh thường bí mật lẻn đi sang nhà hàng xóm tắm ao cùng lũ bạn. Những lúc ấy vui lắm. Ban đầu Hạnh thấy sợ và ghê ghê vì nước ao khá bẩn so với nước giếng. Lâu rồi thành quen. Hạnh bì bõm trong cái bao đó với lũ bạn cả buổi trưa hè nắng gắt.

      Cả bọn không biết bơi. Thế là chỉ dám nghịch ở khu vực cầu ao. Tuy vậy cũng rất vui rồi. Nhiều hôm mẹ đứa bạn thả cho cây chuối đã ăn buồng xuống dưới ao. Thế là cả bọn thay nhau cưỡi chuối tập bơi cười vang cả một góc trời. Ban đầu ngâm mình trong ao Hạnh thấy khó thở do áp lực của nước đối với nồng ngực. Lâu rồi thành quen. Hạnh cũng trở thành một tay bơi thiện nghệ cùng lũ bạn. Tuy vậy Hạnh và nhóm bạn đều không dám bơi xa ra giữa ao. Nơi nước rất trong và mát. Cả bọn chỉ dám bơi bơi ven bờ từ chỗ này sang chỗ kia. Vì ở khu giữa ao nước rất sâu. Không may bị chuột rút mà không có người ứng cứu kịp thì sẽ mất mạng.
       Tắm ao và bơi chán. Cả bọn rủ nhau vừa tắm, vừa bơi vừa bắt ốc. Những con ốc vặn to tướng thường bám dưới những cụm bèo tây. Có khi có đứa may mắn bắt được cả một con ốc nhồi khiến cả bọn trầm trồ thán phục. Hạnh và các bạn say mê bắt. Ban đầu Hạnh bắt được rất ít so với các bạn. Nâu rồi, Hạnh bắt được nhiều nhất khiến các bạn không vui lắm.
      Rồi mẹ phát hiện ra việc làm nguy hiểm của Hạnh vào mỗi buổi chiều ở ao. Cũng sợ Hạnh ham mê mò cua bắt ốc mà bỏ bê chuyện học hành thì sẽ không có tương lai. Thế là mẹ cấm tiệt chuyện đi tắm ao của Hạnh. Dù vậy, những kỷ niệm về những buổi tắm ao của tuổi thơ luôn in dấu trong trái tim Hạnh mãi sau này khi lớn lên. Những trận cười tươi giòn rã hồi đó sao mà hồn nhiên, trong trẻo đến vậy!
                                                                    Tác giả: Phạm Thị Hợi
                                                                        
Xem thêm các bài viết                                                                                

No comments:

Post a Comment