Có một con rắn độc rất xinh đẹp và khỏe mạnh. Nó trông rất dũng
mãnh. Lọc độc của nó là nhà vô địch với các loài
động vật khác. Nó luôn tự hào về điều đó. Nó cho rằng nó xứng đáng là chúa tể của
cả thế giới. Ai nhìn thấy nó cũng
phải khiếp sợ và tránh xa. Vì thế nó càng trở lên kiêu ngạo và tự
phụ. Nó cho rằng các loài vật khác đều phải tôn sợ và phục tùng nó. Nó không
chịu học hỏi để mở mang trí tuệ. Vì con rắn cho rằng nó vốn rất thông
minh và có đầy đủ bản lĩnh để
chiến thắng tất cả các loài vật khác.
Vào một buổi tối đẹp trời mùa Hè. Bầu trời hôm nay không có trăng nhưng có
hàng nghìn vì sao lấp lánh. Từng cơn gió nhẹ thổi đến làm con rắn cảm thấy rất thú vị. Nó bò qua cái
xưởng sản xuất gỗ của người thợ mộc. Vì khi đêm đến, nơi này có khá nhiều
chuột. Khi nó bò ngang cái cưa sắc nhọn của người thợ mộc mới mua để ở xưởng. Lưỡi cưa đã chọc thủng cả một mảnh da thịt của
nó. Con rắn quay lại nhìn cái cưa đầy giận giữ. Nó hét lên với cái cưa: Ngươi
là ai mà dám cản đường của ta, lại còn to gan dám làm cho ta bị thương? Cái cưa
im lặng đứng dựa vào bức tường. Con rắn lại tức
giận hơn. Nó nói: Tại sao ta hỏi mà nhà ngươi không nói? Ngươi
có biết rằng ta không cần dùng đến lọc độc, mà chỉ cần cuốn chặt vào cái cơ thể
mỏng manh của nhà ngươi, cũng làm cho nhà ngươi bị chết vì nghẹt thở hay không?
Cái cưa vẫn im lặng. Con rắn tức giận, nó lao đến cắn cái lưỡi cưa. Cơ thể khỏe mạnh và đẹp đẽ của nó cuốn chặt
lấy lưỡi cưa. Máu của nó ứa ra, nó lại nghĩ đó là máu của cái cưa. Bởi vì nó
không tin có loài vật nào trên thế giới lại có thể mạnh hơn nó. Con rắn
bắt đầu cảm thấy đau, nhưng nó không chịu dừng lại. Cơ thể của nó cuốn chặt vào
cái cưa với nhiều vòng tròn nhỏ. Thấy cái cưa vẫn đứng im, không nói một câu
gì. Con rắn cuốn chặt hơn vào cái lưỡi cưa. Cơ thể của nó bị đứt ra
làm từng đoạn nhỏ. Nó đã bị chết vì cái lưỡi cưa. Buổi sáng hôm sau người thợ mộc rất ngạc nhiên
khi thấy có một con rắn độc nằm chết bên cái cưa. Mọi người dọn xác con rắn đi
trong sự sợ hãi. Không ai biết đêm qua, tại nơi này đã có một cuộc chiến ác
liệt giữa con rắn và cái cưa. Trong cuộc sống nhiều khi chúng ta bị hoang tưởng vì sức mạnh của bản thân. Chúng ta cố gắng tập
trung sức mạnh để chiến đấu với những thứ nguy hiểm. Dù có là một người chiến
thắng vĩ đại, thì bản thân chúng ta cũng không thu được lợi ích gì lớn. Chúng ta thường mắc sai
lầm lớn khi không chịu tiến bộ, không chịu thích nghi với một cuộc sống mới.
Mỗi một ngày trôi qua, chúng ta đã trở lên rất khác. Còn những người khác, và
mọi thứ trong xã hội còn trở lên khác biệt hơn. Nếu chúng
ta không thay đổi để thích nghi với điều đó, chúng ta sẽ bị lùi lại ở phía sau
so với xã hội. Lúc đó chúng ta trở thành một người thất bại trong cuộc sống, và
bị cả xã hội bỏ rơi!
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
No comments:
Post a Comment