Một
lần dẫn con trai đến thăm một người bạn. Nhà bạn tôi có
nuôi một con chó béc giê rất to. Và tất nhiên con trai tôi rất thích con chó
ấy. Đó là một con chó do cảnh sát huấn luyện để làm nhiệm vụ an ninh, nhưng đã
già nên bị thải loại, và được gia đình bạn tôi mua lại. Vì thế nó rất thông
minh.Vì nghĩ chó là một người bạn tốt của con người. Vì không có nhiều thời
gian ở bên con, tôi lo sợ con tôi bị trầm cảm, cô đơn. Hơn nữa, nuôi một con
chó nghệp vụ sẽ là một người vệ sĩ trung thành của con trai tôi. Thế là tôi bảo
bố dẫn nó đến mua một con chó cho nó! Ở đấy tôi có một người bạn học
cũ hiện đang làm công tác quản lý tài chính ở đó.
Đến nơi, con tôi thích ngay một con chó nghiệp vụ đang bị thương ở chân, do
luyện tập chiến đấu. Mọi người đang định bán con chó đó cho cửa hàng thịt chó.
Thằng bé khóc lăn đòi mua con chó ấy. Bố nó không hài lòng, vì lo ngại vết
thương ở chân sẽ làm nó mất khả năng bảo vệ cả gia đình của nó. Tôi thì nghĩ
khác, mua chó để làm bạn với con, chỉ cần nó thích là được. Hơn nữa, một con
chó nghiệp vụ đang được huấn luyện, dù có đang bị thương, thì nó vẫn tốt hơn
một con chó bình thường. Con trai tôi bị sinh ra muộn. Bác sĩ nói chậm ba giây
là không thể cứu được nó. Khi được sinh ra, chân trái của nó tím tái. Khi nó
lớn hơn, cái chân đó cử động khá khó khăn. Vì thế con trai tôi đã rất tự ti với
bạn bè cùng lứa vì cái chân trái rất ít hoạt động của mình. Tôi cũng đã nhờ
nhiều bác sỹ giỏi kiểm tra và chữa trị cho nó. Tôi cũng dùng mọi biện pháp để
phát triển trân trái cho nó. Tôi sợ lớn lên cháu sẽ bị liệt một chân. Cuối cùng
thì nó đã khỏi. Và nó đã rất hạnh phúc vì việc nó. Ngày nó cử động được hai
chân, nó nói với tôi: Mẹ ơi con đi được hai chân giống các bạn
rồi! Làm tôi vui mừng muốn ứa nước mắt. Tôi hiểu nó đã phải âm thầm chịu đựng
những gì về cái chân trái của nó. Bây giờ gặp một con chó bị thương ở chân, và
đang bị người ta đem giết hại, nó ôm con chó mà òa khóc nức nở. Tất nhiên tôi
bảo bạn tôi làm thủ tục bán cho nó con chó đó cho nó. Vì là con chó đang bị
thương, nên giá bán con chó đó chỉ bằng giá bán chó thịt. Một người cán bộ đem
ra một con chó nghiệp vụ già vừa bị thải loại, nói với nó là con chó này không
bị thương ở chân, cháu có muốn lấy không? Thằng bé kiên quyết mua con chó bị
thương. Còn bố nó rất thích con chó đó. Vì thế, bố nó hỏi tôi, tôi nói bố nó mua
cả hai con. Vì nhà hàng thịt bò của bố nó thiếu gì thức ăn thừa cho hai con
chó? Hơn nữa, để một con chó nghiệp vụ ngay sau quầy thu tiền của bố nó ở nhà
hàng, để bảo vệ bố nó thì rất tốt. Những giao dịch về tiền bạc lớn thì đem con
chó theo, để đảm bảo an toàn. Thế là hai bố con, mỗi người mua một con chó ở trại
chó. Cả hai đều rất vui vẻ trên đường về nhà. Tôi bảo nó dẫn con chó bị thương
đến chỗ người bạn làm bác sỹ của tôi. Bạn tôi nói: Thằng này, tao mở phòng khám
để chữa bệnh cho người, tại sao lại dẫn chó đến bảo tao chữa bệnh cho
nó! Thằng bé mếu máo nói: Mẹ cháu bảo thế! Bạn tôi nói vậy thôi, nhưng anh ấy
là người rất tốt bụng, vì thế đã vội vã kiểm tra con chó. Thì ra nó bị gãy
chân. Thế là anh ấy băng bó cho nó. Sau một thời gian thì nó khỏe mạnh hoàn
toàn. Từ đó con trai tôi có một con chó to lớn làm bạn. Thằng bé rất hạnh phúc và tự tin hơn trong cuộc sống. Tôi
cũng yên tâm với những giao dịch về tiền bạc của cả hai bố con! Chó là người bạn
tốt nhất của con người. Tôi cũng rất yêu loài chó!
Truyện dài: Hoàng Tử Bé
Tác giả: Phạm Thị Hợi
No comments:
Post a Comment