Lại sắp đến ngày sinh nhật của tôi rồi. Có lẽ chưa bao giờ tôi sợ đến ngày sinh nhật như thế này. Có lẽ bạn cũng có ngày giống tôi thôi. Khi người ta già đi. Ngày sinh nhật khẳng định dấu ấn của tuổi tác, của thời gian. Ai cũng mong mình trẻ mãi không già. Vì thế khi ở vào cái dốc bên kia của cuộc đời người ta sẽ không mong đến ngày sinh nhật nữa.
Còn tôi tôi sợ đến ngày sinh nhật của mình. Tôi sợ phải đối mặt trong nỗi cô đơn. Tại sao lại thế nhỉ. Bình thường tôi vẫn sống cô đơn. Còn đến ngày sinh nhật nỗi cô đơn ấy càng trở nên nặng sâu hơn trong tâm hồn tôi. Có lẽ tôi là cô gái vô duyên nhất Vịnh Bắc Bộ. Vô duyên bởi vì tôi sắp đón sinh nhật lần thứ 34 mà chưa từng có một lần sinh nhật đúng nghĩa. Tôi chưa từng nhận được một món quà của một người đàn ông trong ngày sinh nhật. Tôi đã từng khao khát, từng mơ mộng, từng đợi chờ. Nhưng tất cả đều thất vọng. Tôi luôn trống rỗng và cô đơn trong ngày sinh nhật của mình. Thời sinh viên vào ngày sinh nhật tôi thường lang thang thăm quan khu chợ, rồi tự mua tặng mình một chiếc áo mình thích, ăn món chè và món bánh mình thích. Một ngày sinh nhật như thế cũng diễn ra khá vui. Có lẽ sinh nhật năm nay tôi cũng sẽ làm như thế. Ước có một người đàn ông cùng tôi chia sẻ những khoảng khắc vui buồn của cuộc sống. Tôi phải thay đổi. Tôi không muốn cô đơn nữa. Ừ nhỉ, vào ngày kỷ niệm 34 tuổi này có lẽ tôi sẽ tặng bản thân một chuyến đi chơi. Tôi sẽ mua quà cho mình. Tôi sẽ cố gắng làm một cái gì đó có ý nghĩa cho bản thân. Cuộc sống này là không chờ đợi ai. Sao tôi cứ sống mãi trong nỗi cô đơn vì lẽ gì. Tôi đang chờ đợi, tìm kiếm cái gì? Nếu ở ngoài kia có một người đàn ông thật lòng yêu thương và trân trọng tôi thì liệu họ có để tôi sống trongcô đơn suốt 34 năm qua hay không? Có lẽ yêu đương với tôi chỉ là một ý tưởng. Bởi vì thực tế tôi chưa từng có tình yêu. Tôi vẫn mơ về một người đàn ông lý tưởng. Nhưng người đó đang ở đâu? Có bao giờ anh sẽ đến bên tôi không? Có lẽ là không bao giờ. Tôi đã mất anh mãi mãi. Tôi cô đơn bởi lòng tôi có anh từ khi còn rất nhỏ. Và ngay từ khi còn rất nhỏ tôi và anh đã bị tách nhau ra. Chúng tôi đi về hai hướng của cuộc đời. Đôi khi chúng tôi gặp nhau trong cuộc sống rồi lại xa nhau. Cuộc sống này thật buồn vì không có người ấy ở bên. Nhưng dù sao thì tôi cũng vẫn phải sống. Nhớ anh thật nhiêù. Buồn hơn khi nghĩ có lẽ tôi đã mất anh thật rồi.
TÁC GIẢ; PHẠM THỊ HỢI
Còn tôi tôi sợ đến ngày sinh nhật của mình. Tôi sợ phải đối mặt trong nỗi cô đơn. Tại sao lại thế nhỉ. Bình thường tôi vẫn sống cô đơn. Còn đến ngày sinh nhật nỗi cô đơn ấy càng trở nên nặng sâu hơn trong tâm hồn tôi. Có lẽ tôi là cô gái vô duyên nhất Vịnh Bắc Bộ. Vô duyên bởi vì tôi sắp đón sinh nhật lần thứ 34 mà chưa từng có một lần sinh nhật đúng nghĩa. Tôi chưa từng nhận được một món quà của một người đàn ông trong ngày sinh nhật. Tôi đã từng khao khát, từng mơ mộng, từng đợi chờ. Nhưng tất cả đều thất vọng. Tôi luôn trống rỗng và cô đơn trong ngày sinh nhật của mình. Thời sinh viên vào ngày sinh nhật tôi thường lang thang thăm quan khu chợ, rồi tự mua tặng mình một chiếc áo mình thích, ăn món chè và món bánh mình thích. Một ngày sinh nhật như thế cũng diễn ra khá vui. Có lẽ sinh nhật năm nay tôi cũng sẽ làm như thế. Ước có một người đàn ông cùng tôi chia sẻ những khoảng khắc vui buồn của cuộc sống. Tôi phải thay đổi. Tôi không muốn cô đơn nữa. Ừ nhỉ, vào ngày kỷ niệm 34 tuổi này có lẽ tôi sẽ tặng bản thân một chuyến đi chơi. Tôi sẽ mua quà cho mình. Tôi sẽ cố gắng làm một cái gì đó có ý nghĩa cho bản thân. Cuộc sống này là không chờ đợi ai. Sao tôi cứ sống mãi trong nỗi cô đơn vì lẽ gì. Tôi đang chờ đợi, tìm kiếm cái gì? Nếu ở ngoài kia có một người đàn ông thật lòng yêu thương và trân trọng tôi thì liệu họ có để tôi sống trongcô đơn suốt 34 năm qua hay không? Có lẽ yêu đương với tôi chỉ là một ý tưởng. Bởi vì thực tế tôi chưa từng có tình yêu. Tôi vẫn mơ về một người đàn ông lý tưởng. Nhưng người đó đang ở đâu? Có bao giờ anh sẽ đến bên tôi không? Có lẽ là không bao giờ. Tôi đã mất anh mãi mãi. Tôi cô đơn bởi lòng tôi có anh từ khi còn rất nhỏ. Và ngay từ khi còn rất nhỏ tôi và anh đã bị tách nhau ra. Chúng tôi đi về hai hướng của cuộc đời. Đôi khi chúng tôi gặp nhau trong cuộc sống rồi lại xa nhau. Cuộc sống này thật buồn vì không có người ấy ở bên. Nhưng dù sao thì tôi cũng vẫn phải sống. Nhớ anh thật nhiêù. Buồn hơn khi nghĩ có lẽ tôi đã mất anh thật rồi.
TÁC GIẢ; PHẠM THỊ HỢI
No comments:
Post a Comment