2017-07-22

CUỘC ĐỜI

Hôm nay trên đường đi làm tôi thấy một cô gái rất xinh trong chiếc áo trắng cắm thùng vào cái quần đen. Tôi đã từng trẻ trung và xinh đẹp như thế. Có khi còn hơn cả như thế nữa. Nhưng bây giờ tôi đang có một cuộc đời khá tệ. Tôi bỗng khao khát mình trở lại cái tuổi 15; 16 ngày nào. Muốn được tung tăng trong tà áo trắng cắp sách đến trường.
Trái tim đầy ắp niềm tin yêu và sự hi vọng vào cuộc đời. Tôi thèm một cuộc sống vô lo vô nghĩ. Thèm được sống trong tình yêu thương và sự giúp đỡ của gia đình và nhà trường. Nhớ ngày xưa tôi đã khao khát bước vào trường phổ thông biết bao. Rồi tôi đã đau khổ thế nào khi phải rời xa nó. Tôi đã mang vết thương của cả một thời phổ thông đi qua rất nhiều năm tháng. Để đến bây giờ khi nhìn lại tôi thấy chuyện đó có đáng là bao. Trong cuộc đời này chúng ta làm sao có thể tránh được những sai lầm và mất mát. Tai nạn trong cuộc sống có thể đến bất cứ lúc nào và ở bất cứ nơi nào. Bất cứ ai cũng có thể gặp. Chúng ta chỉ có thể cố gắng phòng trừ rủi ro chứ không thể loại bỏ hoàn toàn rủi ro. Nhưng điều tạo ra sự khác biệt và tạo ra giá trị của mỗi người là cái cách mà người ta đối mặt với rủi ro. Cái cách mà người ta vượt qua nó mới tạo lên giá trị trong mỗi con người. Trên đời chúng ta không nên trông chờ vào sự may mắn để thành công. Nhưng một sự thật là may mắn luôn là bạn đồng hành của những người thành công. Có lẽ tôi đã đi sai đường. Có lẽ tôi đã sai trong những lựa chọn của mình. Vì thế mà tôi đã có một cuộc đời thất bại. Bây giờ tôi đã già rồi. Có lẽ mọi thứ vẫn chưa thật sự bắt đầu với tôi. Tôi nhớ anh. Tôi đang tự hỏi anh là niềm hạnh phúc hay sự bất hạnh của tôi. Tôi làm sao để níu giữ được anh ở bên. Cuộc đời này thật vô vị và không có ý nghĩa gì khi không có anh. Ước được cùng đi bên anh trong cuộc đời.
                                                            TÁC GIẢ ; PHẠM THỊ HỢI
..

No comments:

Post a Comment