2014-05-02

Chuyện tình internet

Nó bỗng giật mình, vì mấy nhỏ bạn của nó đều đã có người yêu và đang say mê khám phá thế giới mới đó. Họ tâm sự và gạt nó sang một bên vì nó … trẻ con quá! Nó thấy mình lạc lõng giữa đám bạn, thế là nó quyết định có người yêu cho vui!
Đúng là quá ngốc xít mà, giờ nó ân hận lắm vì khi ấy nó bắt đầu mắt nhắm mắt mở với các chàng trai vây quanh nó. Nó ngao ngán thở dài. Mỗi anh một tật, anh thì tán tỉnh mấy đứa cùng lúc, có vẻ như cũng đang quyết tâm có người yêu. Anh thì có quá nhiều cô gái thầm thương trộm nhớ, trở thành bạn gái của anh ta thì đồng nghĩa với việc sẽ là tình địch của rất nhiều bạn trong lớp, nó không muốn điều ấy xảy ra.
Có chàng thì khá được nhưng tình yêu của chàng lại mong manh như ngọn gió. Nghĩ là yêu cho vui, yêu cho có người để yêu thôi nhưng mà nó sẽ chỉ muốn yêu suốt một người đến hết cuộc đời hoặc ít ra sẽ đến khi nó kết hôn với một người khác. Nên đương nhiên là nó tỏ ra khá thận trọng và dè dặt rồi. Hình như chẳng ai hiểu nó cả, chẳng ai chịu nghe nó nói cả. Nó cứ từ chối hết anh này đến anh khác. Và nó đã trở thành hót – gơn kiêu kỳ. Nó quyết định sẽ nhận lời yêu chàng trai tiếp theo ngỏ lời yêu đó. Cái quyết định sai lầm đã khiến nó phải trả giá bằng cả một quãng đời tuổi trẻ. Và trong một lần tình cờ chát chit trên mạng để tăng khả năng giao tiếp. Nó gặp anh! Chàng trai gốc Hà Nội. Anh hơn nó 8 tuổi. Và từng trải chuyện đời, chuyện tình. Thế nên nó, con bé 21 tuổi ngây thơ chưa một lần bước chân vào tình yêu dễ dàng bị ngã gục bởi những lời hoa mỹ, những chiêu trò tán tỉnh lãng mạn. Nó đã trở thành bạn gái anh! Mối tình đầu thiêng liêng và sâu sắc. Nó hạ quyết tâm sẽ  yêu anh đến hết cuộc đời. Thế nên những lỗi nhỏ, lỗi to của anh cũng dễ dàng được nó bỏ qua. Nó yêu anh chân thành, đằm thắm và cũng đầy ngốc xít. Suốt thời gian yêu anh, nó như cái bóng, như con dối bị anh giật giây. . Vì anh, nó lần lượt bước qua những danh giới của những quy tắc lối sống này đến những nề nếp sống tốt đẹp khác. Và rồi nó bị tha hóa. Nó không còn là nó nữa. Tình yêu của nó cứ thăng hoa theo những lời hứa mây gió của anh và trái tim nó lại vỡ vụn, lòng nó lại quặn thắt nỗi đau khi anh lại nói dối, lại lừa gạt nó. Mỗi ngày nó càng bị sa nầy vào tình cảm với anh. Nó dần mất tự chủ và phụ thuộc vào những lời nói, hành động, việc làm của anh. Nó chính thức trở thành con dối của anh! Tình cảm của nó anh cứ giỡn đùa! Vì trong mắt anh, nó chỉ là một con bé nhà quê ngu ngốc không đáng được trân trọng thôi mà. Còn nó, nó như con thú bị say đòn. Nó cứ lao vào anh như con thiêu thân. Đã bao lần nó ngửa mặt nhìn trời cười chua chát khi nghĩ nó giống như con chim nhỏ tự do trên bầu trời nhưng vẫn cố sức lao vào bụi hồng gai. Khi bị thương thì cất lên tiếng ca thê thiết. Nhưng hễ vết thương lành thì con chim đó lại dùng hết sức mình lao vào bụi hồng gai, để rồi lại bị tổn thương. Nó cũng vậy mà! Anh hứa hẹn yêu thương nó, rồi anh phụ bạc, bỏ rơi và hắt hủi nó. Khi nó thoát khỏi cơn quằn quại đớn đau, cố lê bước trên đường đời và lập một kế hoạch cho ngày mai. Thì anh lại quay về, lại nói lời yêu thương và xin lỗi nó. Nó lại tung hê những kế hoạch cho ngày mai không có anh. Nó lại trôi theo những lời hứa lèo của anh. Và nó lại bị anh bỏ rơi!
Khi nào nó cũng  đặt hết niềm tin và tình yêu vào anh, và khi nào anh cũng hắt hủi nó một cách trọn vẹn những gì đắng cay nhất mà một người con trai có thể làm với một người con gái. Tình yêu và lòng bao dung của nó dành cho anh lớn đến đâu thì sự tổn thương và nỗi đau anh dành cho nó lớn bấy nhiêu. Nhưng mà giống như người đang chìm trong cơn mê, giống như người bị uống phải thuốc nú. Nó không có cách gì thoát ra khỏi chuyện tình oái ăm ấy.
Nói là yêu nhau suốt  sáu bẩy năm liền mà số lần nó và anh gặp nhau đếm chưa hết đầu ngón của một bàn tay. Mà lần nào gặp nhau cũng chỉ trong thoáng chốc, lần nào gặp nhau cũng kết thúc bẵng cãi vã. Còn lại tình yêu của nó và anh chủ yếu qua Yahoo chát, qua những Email.
Nó yêu anh nhiều lắm, yêu anh đến mê muội, bần thần và mất tự chủ. Khi vui nó hay gọi nhầm tên những người bạn trai nó nói chuyện bằng tên anh. Khi buồn trong lòng nó cũng chỉ nghĩ đến anh. Anh là cả thế giới trong tâm hồn nó. Nó luôn mơ về ngày anh sẽ trở về nước, rồi sẽ ở bên nó mãi mãi như anh từng nhiều lần hứa. Nhưng anh hứa chỉ là hứa thôi. Anh thậm chí còn không nhớ những gì đã hứa và nói với nó. Nó buồn lắm nhưng mà vẫn hết lòng yêu anh. Nó quá yêu đuối để bước qua chuyện tình với anh. Khi bị anh bỏ rơi đã bao lần nó nghĩ đến cái chết, đã bao lần nó khóc đến những giọt lệ cũng keo lại đấp dính trên khóe mắt. Và bao lần nó chợt rùng mình khi biết nó có thể bị mù vì khóc quá nhiều. Và nó lại nỗ lực đứng lên đi tiếp. Và anh lại nói lời nhớ nó, lại nói yêu nó, lại nói sẽ trở về, sẽ ở bên nó mãi mãi. Và nó lại tin anh, lại yêu anh. Lại chờ đợi anh vô điều kiện. Giờ thì nó không còn nhớ nó cười bên anh khi nào, hạnh phúc với anh ở đâu. Trong nó, ký ức về anh chỉ là những mảnh vỡ, chỉ là những nỗi đau.
Anh làm tổn thương tình bạn trong nó khi công khai tán tỉnh cô bạn  của nó. Bạn nó bỗng dưng biến thành tình địch và trở thành kẻ thù của nó. Nó bị sốc nặng khi biết chuyện đó. Khi ta quá yêu thương và tin tưởng vào ai đó thì người đó lại dễ dàng làm ta bị tổn thương sâu sắc. Lần đó nó đã đau đớn tột cùng, thấu cả tim gan. Rồi anh đã xin lỗi nó, lại nói yêu nó. Nó như người đang chết đuối vớ được cọc, nó vội vã chấp nhận lời xin lỗi. Vì nó sợ anh đổi ý. Vì nó biết nó còn rất  yêu anh. Và vì nó muốn chứng minh cho cô gái kia thấy rằng: Anh là của nó và không ai có thể cướp anh từ nó. Dù trong lòng nó vẫn rất đau, dù nó vẫn còn hờn giận. Vì anh đã từng xin nó buông tha cho anh, đừng tán tỉnh anh nữa, vì bên cô ấy anh cảm thấy hạnh phúc.
Nó chẳng dám kết bạn với ai nữa. Với nó cả thế giới xung quanh đang cầm vũ khí sẵn sàng để chống lại nó. Nước mắt là người bạn thân thiết nhất của nó lúc đó. Vì nước mắt nó luôn tuôn chảy khi nó ở một mình, khi đêm khuya, khi thức dậy, hay cả những lúc gặp chút khó khăn thì nó lại ứa ra rửa mặt cho nó. Nó đã không tiếc lời tệ hại nào mà nó biết để nói với cô gái đó. Trong mắt nó cô gái ấy là cô gái xấu, lăng nhăng, yêu một lúc mấy anh chàng liền. Nó đã đối xử tốt nhất có thể với cô gái ấy và không nghĩ là cô gái ấy tiếp cận nó chỉ để chiếm lấy anh của nó. Nó đã rất đau đớn và chua chát khi cô ấy tuyên bố xanh rờn: Lẽ ra chị thấy em hơn chị mà cũng thích anh ấy thì chị phải nhường ngay chứ? … Nhưng mà rồi sao? Nó thấy mình thật tệ, ở lớp nó bị cô gái kia cài bẫy, bày trò làm hại. Trong mắt bạn bè nó mới là kẻ lợi dụng tình bạn đi cướp tình yêu của cô gái kia! Cô ta luôn tỏ ra đáng thương trước mắt mọi người và yếu ớt trước những phản đòn của nó. Nó đau đến tận tim gan. Ở nhà nó đối diện với sự cô đơn và bệnh tật giày vò. Nó thật đáng thương trong cuộc đời này….
Có lần anh hồn nhiên tuyên bố đang sống cùng một cô gái người Đức để giải quyết chuyện sinh lý. Nhưng mà anh vẫn yêu nó! Nó chẳng còn nước mắt để khóc cho những phụ bạc và  trơ trẽn của anh nữa rồi. Với nó đấy là dấu chấm hết cho một cuộc tình. Bao năm yêu anh, nó đã nhận được gì ngoài lỗi đau và sự bất hạnh đến tột cùng? ….
Giờ thì khi nó nghĩ về anh là một khoảng trống vô định. Nó đã thật sự quên anh rồi. Nó thật sự không còn yêu anh nữa. Giữa nó và anh đã có một dòng sông ngăn cách khi ngày nó dự lễ bế giảng của trường đại học. Anh đã gọi điện bảo nó đến gặp giống như người ta vẫn đang yêu nhau dù đã mấy năm rồi hai người không còn liên lạc. Nó biết anh đang thảm buồn, nhưng mà nó là con người có trái tim, tâm hồn và trí tuệ đâu phải là vật giải trí của riêng anh, mà khi anh sầu thảm anh lại gọi nó? Và liệu nó có chính thức bên anh trong lễ tang mẹ anh? Không có chuyện đó, với anh, nó là một lỗi xấu hổ không thể sẻ chia. Anh là dân Hà Nội gốc mà, không thể yêu con bé nhà quê dốt nát như nó được. Gia đình anh cao quý lắm cơ!! Nó lạnh lung từ chối, vì ngày hôm nay gần như là ngày cuối cùng nó tạm biệt những người bạn đã đi cùng nó những vui, buồn, đói, khổ trong những năm tháng sinh viên suốt năm năm đại học. Nếu đặt hai bên trên một bàn cân, đương nhiên những người bạn này quan trọng hơn anh rất nhiều, họ là những người từng bước chữa lành những vết thương anh gây ra trong nó. Nó từ chối mà nghe vẳng trong điện thoại lời trách cứ của anh như lời trách của Hồng Hài Nhi với Đường Tăng trong chuyện Tây Du Ký: Nếu em bỏ rơi anh trong lúc này là anh bị đá hai cú một lúc, một là sự ra đi về cõi vĩnh hằng của mẹ anh, một là sự từ bỏ của em…. Nó lạnh lùng nói với anh: Không, xin lỗi anh! Vì hình như anh đang bị xúc động và quên mất rằng mình đã chính thức chia tay từ hơn ba năm rồi. Và anh là người đã nói lời chia tay! ….Em xin lỗi, em không thể đến bên anh lúc này! Em đang dự lễ bế giảng và tạm biệt những người bạn đã ở bên, chia sẻ những vui buồn cùng em suốt năm năm qua. Buổi chiều em phải đến công ty vì em chỉ xin nghỉ một buổi sáng! Nó nghe giọng anh muốn nói gì chưa thành tiếng, nhưng mà nó vội tắt máy, tháo pin. Nó sợ nghe anh thuyết phục, sợ nghe anh ỉ ôi và nó lại vứt hết những gì đang có chạy đến với anh. Rồi anh lại sang Đức- đất nước văn minh tiên tiến. Bỏ mặc nó nơi quê nhà mỏi  mắt ngóng trông, tha thiết và mòn mỏi đợi chờ. Nó sợ lại tặc lưỡi, không yêu thì là bạn và đến gặp anh. Nó sợ, nó lại thương anh vì anh đang chịu nỗi đau lớn nhất của cuộc đời: mất đi người mẹ thân yêu. Nó cũng sợ đây chỉ là sự giả dối, một chiêu trò đánh vào lòng trắc ẩn trong nó, để nó lại sà vào vòng tay anh. Có thể nó vẫn còn tình cảm với anh nhưng mà nó không còn một chút lòng tin tưởng nào với anh. Nó biết nó đã mất anh thật rồi.
Nó điên cuồng lao vào công việc, nó muốn kiếm tiền và nhìn cuộc đời với một con mắt khác. Nó thành công, nó thất bại… nhưng mà xung quanh nó vẫn là một nỗi cô đơn. Trái tim nó chưa một lần hé nụ với một ai. Nó đã từng cố gắng để yêu một ai đó. Nhưng mà tại sao trong tình yêu mà phải cố gắng yêu? Nó là người trung thực. Và nó luôn sống chân thực với mọi người. Vậy là nó vẫn cô đơn.
 Ba mươi tuổi tròn rồi. Nó khao khát có một đứa con. Nó mơ ước có một người chồng tốt. Và nó ước tuổi trẻ có thể quay lại thêm một lần nữa để nó không phạm sai lầm. Nó nhìn nhận lại giá trị về tình yêu, về người đàn ông tốt. Và nó biết anh không phải là người đàn ông dành cho nó. Nó biết tình cảm nó dành cho anh chưa phải là tình yêu. Chỉ là ý trí và niềm đam mê, thế thôi! Anh thuộc về một thế giới khác. Giờ thì nó thấy rất nhớ một người, Một người mà nó yêu anh anh ấy bằng cả tấm lòng mà không cần phải suy nghĩ. Thậm chí nó cũng nghĩ là nó không yêu anh. Vì nó đang bị ngủ mê mà! Thế nên nó đã làm tổn thương anh rất nhiều. Nó nhớ anh thật nhiều, nó tìm kiếm anh hoài nhưng mà chỉ như đuổi hình bắt bóng mà thôi. Có lẽ nó cũng mất anh thật rồi. Nó ước được gặp anh một lần nữa. Để nó được ôm vào cổ anh! Nó yêu anh! Nó nhớ anh lắm! Và có lẽ suốt năm năm học chung đại học, cái hạnh phúc lớn nhất nó đã có, có lẽ là nó đã được ở bên anh! Có lẽ nó  đã yêu anh từ khi là một đứa bé nên ba tuổi. Và bây giờ khi đã 30 tuổi tròn nó vẫn yêu anh. Từ một cố bé lên ba và một người ba mươi tuổi lại có chung một tình cảm, chung một nhận thức về tình yêu. Nó mỉm cười khôi hài.

Ngày mai trời lại sáng, nó thì còn một núi công việc để giải quyết. Không có chỗ cho tình yêu hay nỗi buồn. Không có chỗ cho những lãng đãng mộng mơ. Chỉ có những ước mơ phía trước thúc dục nó phải hành động.
                                                                                        Tác giả: Hoàng Lan

Xem thêm

Rộn Ràng Mùa Hoa Cải

No comments:

Post a Comment