Em vốn là một kẻ tầm thường trên thế
gian. Vì vậy em luôn hướng suy nghĩ của mình về quá
khứ. Những hoài niệm về ngày hôm qua luôn hiện hữu trong tim em hôm nay. Em chỉ
sống bằng những cuộc tình trong nuối tiếc khôn nguôi. Bởi khi ở bên người, em
đã không thật sự trân trọng người. Đến khi người bỏ rơi em rồi, thì lòng em
luôn mong nhớ, khao khát. Trái tim em lại bùng lên một tình yêu mãnh liệt. Xin
hỏi anh rằng, như thế có khổ em không?
Giờ thì anh đang chiếm trọng trong tim em với
những tiếc nuối khôn nguôi. Chắc hẳn giờ anh đang vui thú lắm. Vì anh đã làm
cho cả cuộc đời em phải khổ vì yêu anh. Nhưng mà ngoài
trái tim, em còn có một khối óc cũng minh mẫn hơn người. Và trí óc bảo em
rằng: Thôi, hãy cố quên anh đi. Hãy cố gắng làm ra nhiều tiền của. Khi có sự
thành đạt rồi, thì hạnh phúc sẽ luôn ở bên.
Cuộc sống của anh giờ ra sao? Chắc là em đã có
lỗi nhiều với anh lắm. Vì thế mà anh luôn là người lạnh lùng rũ áo ra đi. Ừ
thôi, đi rồi, xin anh hãy đi mãi mãi nhé. Giờ thì em chẳng còn mong muốn gặp
lại anh nữa đâu. Vì cuộc sống của em giờ vẫn đang rất bể dâu. Em ngu ngốc đã sa
chân vào biết bao cạn bẫy ở đời.
Giờ thì em chỉ biết cố gắng sống vì hiện tại và tương lai. Em cầu mong mình sớm
đạt được thành tựu. Em cố gắng tìm lại sự cân bằng trong cuộc sống. Em lại thầm
cầu mong, một tình yêu nhẹ
nhàng, say đắm hơn ngày xưa. Em ao ước tận hưởng trái ngọt của tình yêu. Có
được người bạn đời tốt mà lại hết lòng yêu thương mình. Một mái nhà xinh có đôi
tim chân tình. Và cả những đứa con xinh xắn và đáng yêu. Em biết, có thể anh sẽ
không bao giờ cho em những thứ đó. Có lẽ, tình cảm với anh chỉ là một chuỗi
những đam mê, khờ dại và sự tự ngã của tâm hồn. Biết đâu một ngày gần
đây, em sẽ cảm ơn anh vì đã rời xa em?
Tác
giả: Phạm Thị Hợi
Đọc
thêm các bài viết
No comments:
Post a Comment