Con người vốn là một hệ kín. Khi chúng ta giúp
đỡ những người khác, hành động vì người khác, nhất là những người không có mối
liên hệ gì với chúng ta, thì đấy là việc làm tự hại bản thân. Giúp đỡ những
người thân, cùng phe, người mà sự tốt của người đó có lợi cho chúng ta, mới là
một việc làm đúng đắn. Không phải cứ thấy yếu là giúp, thấy họ cần thì xả thân
cứu họ. Cho rằng đó là một việc tốt thì làm. Vì đấy là hành động của một kẻ non
nớt, và dại dột nhất! Mọi hành động của chúng ta đều cần phải xuất phát từ cái
tâm. Khi lòng chúng ta thật sự muốn giúp, thì bản thân chúng ta mới có thêm sức mạnh của lòng ham muốn để giúp đỡ người.
Khi ấy chúng ta sẽ đỡ bị tổn thương và mất mát hơn. Vì cái sự giúp đỡ ấy là một
phần trong tâm hồn của chúng ta.
Để sự giúp đỡ không trở thành một
tai họa, ngoài chữ tâm, chúng ta còn cần phải có chữ trí! Chúng ta cần phải
suy nghĩ xem, chúng ta có đủ sức giúp đỡ người đó mà không làm thiệt hại tới
bản thân hay không? Việc giúp đỡ cho người đó vượt qua khó khăn,
nguy hiểm có hợp đạo lý và lý lẽ sống hay không? Người đó sống có lợi với chúng
ta hay không? Cách giúp đỡ của chúng ta có thật sự tốt cho người đó không? Và
người đó có thật sự cần đến sự giúp đỡ của chúng ta. Thường thì chúng ta hãy cố
gắng giúp người khác trở về với nguyên bản của con người họ. Nếu chúng ta giúp
họ để họ sai lệch thêm với bản chất của mình, thì đấy là sự bất nhân! Ở đời
nhiều khi người ta chỉ cho người khác con cá, chứ nhất định không cho người ta
cái cần câu. Có lẽ họ người được nhận cá phải mang ơn người cho cá. Bởi vì nếu
họ cho người ta cái cần câu, thì người đó sẽ tự câu
cá để ăn, cho nên cái ơn không hiển thị nhiều như khi nhận con cá. Đấy chính là
những kẻ ích kỷ, giả dối, và không thật lòng muốn giúp đỡ người khác. Đôi khi việc nhận ơn theo kiểu này
còn gián tiếp làm hại bản thân. Người đời vẫn cố gắng gào khóc vì thương xót
một người bị rơi xuống hố sâu. Trong khi có ngay chiếc thang bên cạnh, nhưng họ
không đưa thang xuống để cứu giúp người đó! Mà ở đời, nhiều khi sự giả dối lại
làm đẹp lòng người hơn. Bông hoa cà độc dược lại thường thu hút côn trùng hơn
bông hoa hồng ngát! Nó đã đẹp hơn nhờ sự hoang dại và độc lạ của mình. Thế cho
lên là một người khôn ngoan chúng ta cần luôn tỉnh táo. Khi giúp đỡ người, hay
khi nhận ơn của người khác, chúng ta cần suy nghĩ cho chín chắn. Mỗi người được
sinh ra trên thế giới đều có bổn phận và trách nhiệm của riêng mình. Hãy sống
tự lập, và luôn kiên cường, mạnh mẽ vươn lên trong cuộc sống. Để không trông mong
vào sự giúp đỡ của người khác, rồi bị kẻ xấu lợi dụng! Cần nhớ rằng, giúp đỡ
người khác, hay nhận sự giúp đỡ của người khác đều là hoạt động làm tổn hại bản
thân. Một người tư do, độc lập, tự lập trong cuộc sống mới là người thành công và hạnh phúc nhất trong cuộc sống!
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Đọc thêm
các bài viết
<< Sự giúp đỡ
No comments:
Post a Comment