Nhà ông A và ông B đối diện nhau
trên một con phố nhỏ
của Hà Nội. Hai nhà vốn có một vài chuyện mâu thuẫn trong quá khứ, vì thế vốn
không ưa gì nhau. Họ không phải là những người hàng xóm tốt. Nhưng ông trời
đúng là trêu ngươi, từ khi nhà ông A mở cửa hàng buôn bán, thì hai
nhà cả ngày cứ nhìn thẳng diện sang nhà của nhau, thật là nhức mắt. Nhất cử,
nhất động của ngôi nhà này đều nằm trong tầm ngắm và tầm nghe của nhau. Nhiều
khi họ không cố ý nhìn nhau, nhưng theo thói quen của người buôn bán, họ nhìn ra đường,
vì thế nhiều khi vô tình chạm mắt nhau, thế là cả hai bên đều cảm thấy ngượng
ngùng, khó chịu.
Thế rồi một ngày ông A nghĩ ra một ngu kế. Đó là ông chuyển đĩa hoa quả của gia
đình trong phòng bếp, bày ra phòng khách, ở giữa tầm nhìn của nhà ông đối diện.
Việc này cũng tiện cho ông A ăn và tiếp khách quý. Từ hôm đó, ánh nhìn của ông
B thẳng vào mặt ông A giảm hẳn. Vì ông B còn bị phân tán ánh nhìn vào đĩa hoa
quả to lù lù ở bên cạnh ông A. Với lại ông B và cả gia đình ông B cũng thấy
ngại khi cứ nhìn tròng trọc sang nhà ông A. Ai lại cứ nhìn chằm
chằm vào đĩa hoa quả của nhà người ta như thế. Nhất là khi họ đều là những
người lớn, chứ không phải là những đứa trẻ con. Không biết là gia đình ông B có
thấy thèm không, không biết là họ có bị phản xạ tự nhiên là tiết nước bọt khi
nhìn thấy đồ ăn ngon hay không. Không biết là họ có ngại không khi cứ nhìn
chòng trọc vào đĩa đồ ăn của người khác, như ngắm bức tranh tĩnh vật! Nhưng mấy
hôm nay, gia đình họ chủ động kéo nhỏ bớt cửa lại, họ
cũng chủ động ngồi quay mặt vào phía trong. Họ ít nhìn thẳng sang nhà ông A
hơn. Cô con gái lớn của gia đình họ nhìn xong, thì tắt ngấm ánh mắt, rồi lẩn
vào trong. Bà vợ ông B thì nhìn xiên sang hai bên Không còn có cái nhìn trực
diện đầy soi mói và hợm hĩnh vào mặt mình. Ông A cảm thấy dễ chịu, thoải mái hơn. Ông A khẽ nở
một nụ cười theo kiểu: Nụ cười nhà phố!
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Đọc thêm
các bài viết
<< Lợi ích
No comments:
Post a Comment