Đêm qua trời trở lạnh. Một trận gió mùa Đông Bắc thổi đến, đem theo cái lạnh giá của vùng núi cao băng tuyết của Trung Quốc. Nó biến thời tiết trên quê hương tôi đang ấm áp của những ngày cuối mùa Thu, chuyển sang thời tiết lạnh giá ngọt ngào đầu mùa Đông. Vốn là người không
khỏe mạnh, và thời gian nay tôi cũng đang làm việc với cường độ cao,vì thế hôm
qua tôi đã thấy mình bị cảm cúm nhẹ. Nhưng chỉ bị cảm cúm nhẹ như thế, tôi
không cần dùng thuốc cũng tự khỏi. Chỉ có điều, vì thế mà đầu óc tôi hơi mệt
mỏi hay không? Vì đêm qua tôi đã gặp một cơn ác mộng kinh hoàng. Đó là người yêu cũ của tôi đã quyết định về nước ở hẳn, sau thời gian dài định cư ở bên nước Đức. Và thế nào mà tôi lại trở thành người yêu của anh ta như ngày xưa. Tôi lại
là một người thụ động, yếu hèn trong tay anh ta như ngày xưa. Và anh ấy lại
thoải mái cặp bồ với những cô gái trẻ đẹp khác trước mắt tôi. Tôi lại phải vất
vả đối mặt với sự ghen tuông của anh ấy. Và tôi lại phải khổ sở chứng minh tình yêu với anh ấy. Rôi tôi giật mình hoảng hốt tỉnh giấc khi đang mơ thấy mình bị
nhốt trong phòng kín tối om với anh ấy. Nụ hôn của anh ấy dành cho tôi tôi
cứng, mạnh, khô khốc, và không cảm xúc, như khi hôn vào bộ xương của thần chết.
Dù thời tiết buổi sáng hôm nay khá
lạnh. Nhưng tôi đã bàng hoàng mất một lúc khi mới thức giấc. Tôi cảm thấy mồ
hôi trên trán mình chảy ra. Tôi thấy cơ bắp trên người mình co lại. Và trong
tim mình run sợ. Khi lấy lại được sự bình tĩnh, tôi đã tự an ủi mình: thôi nào,
đấy chỉ là một giấc mơ. Chỉ là một giấc mơ thôi mà! Đấy sẽ không bao giờ trở
thành sự thật nữa … Và đấy đúng chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng của tôi mà
thôi. Tất cả đã trôi qua từ rất nhiều năm rồi. Rơi vào chuyện tình yêu với
người ấy là một sai lầm lớn nhất trong cuộc đời tôi. Và có lẽ, chính tôi cũng
đang phải trả một cái giá rất đắt cho việc đó. May mà bây giờ con người tôi đã
khác xưa rất nhiều. Và chắc chắn, tôi không bao giờ có thể chấp nhận, và yêu
thương một người như anh ấy. Việc trở về làm người yêu của anh, là một giấc mơ
kinh hoàng nhất trong trí nhớ của tôi. Tôi không thể chịu được hơn nữa, cái cảm
giác bất hạnh khi là người yêu của anh. Cũng may cho tôi là anh đã rời xa và bỏ
rơi tôi. Dù tôi đã rất đau khổ. Nhưng nếu ngày xưa anh đã giữ đúng lời hứa là
kết hôn với tôi. Thì có lẽ bây giờ tôi đã khổ sở hơn rất nhiều. Có khi tôi còn
đã qua đời vì quá đau khổ, vì những gì anh ấy có thể gây ra. Chuyện xưa đã qua,
bây giờ tôi đang có một cuộc đời mới. Tôi cần trân trọng tuyệt đối những hạnh phúc trong lòng mình. Khi tôi đánh mất mình, thì có nghĩa là tôi đã đánh mất cả
thế giới. Tôi đã sai một lần, tôi sẽ không bao giờ sai lại lần thứ hai.
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
No comments:
Post a Comment