Suốt nhiều năm trôi qua, em vẫn chạy
trốn chính bản thân mình. Vì em không chịu được nỗi đau chia tay giữa chúng ta.
Nó quá lớn, nên em buộc phải quên đi để có thể tiếp tục sống. Bây giờ em đã
trưởng thành rồi. Vì thế, em cần phải nhìn mọi thứ với chân, gốc giá trị của
nó. Em buộc phải thừa nhận là mình đã chia tay. Em phải chấp nhận một sự thật
là em sẽ mãi mãi không trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của anh.
Đấy có lẽ là sự lựa chọn của anh ngay từ những ngày đầu quen biết em. Thôi,
cuộc tình mình đã vỡ tan thành mây khói từ lâu rồi. Mà có lẽ nó chưa từng là
một cái gì đó, để rồi sẽ vỡ tan ra. Tất cả chỉ là tình cảm và sự tưởng tượng
của riêng em. Bây giờ em biết, em buộc phải quên anh để có thể đi tiếp. Hình
ảnh và những cảm xúc của anh sẽ nhạt nhòa trong ký ức. Với tất cả những chuyện
đã qua rồi, xin hãy cứ xa mãi mãi đi.
Mùa Thu đang dần trôi vào cuối mùa.
Những chiếc lá vàng rụng nhiều hơn. Tình mình thôi cứ trôi theo từng chiếc lá
mùa Thu. Mà em đã sống rất nhiều năm rồi trong giá lạnh của mùa Đông. Những cảm
xúc về anh trong mùa Thu này có lẽ chỉ là hoài niệm. Vậy là đã tròn 5 năm mình
xa nhau rồi thì phải. Sau đến 5 năm em mới bắt kịp những cảm xúc với anh ngày
ấy. Đó là sự chia xa mãi mãi, sự từ bỏ đến tận cùng con tim. Sao đến tận bây
giờ em mới đủ can đảm và sự trưởng thành để chấp nhận điều đó. Những năm tháng
đã qua, em như cưỡi trong gió, và bơi cùng mây. Phải đến tận bây giờ em mới lại
đi trên mặt đất. Anh đã rời bỏ em lâu rồi, em lại phải bước tiếp thôi. Dù biết
rằng con đường phía trước của em đầy chông gai, và thử thách. Nhưng đó là cuộc
đời của riêng em. Em sẽ trân trọng nó.
Hạnh phúc nào rồi cũng có ngày giảm
xuống. Hạnh phúc với một người đàn ông thì lại càng mong manh, dễ vỡ. Sao hạnh
phúc của em với anh lại chỉ là những khoảng khắc mong manh? Sao nó vụt đến vụt
đi như một cơn gió? Phải chăng tình yêu của chúng mình cũng chỉ là những chuyện
gió, mây, trăng, sao? Bây giờ trong tâm hồn em mới thấm đẫm cảm giác thất tình
vì anh. Cái cảm giác mà 5 năm trước em buộc phải làm nó tê liệt đi, để có thể
tiếp tục sống. Em đang cảm thấy rằng, cảm giác này cũng rất ngọt ngào. Vì em đã
đủ bản lĩnh để đón nhận mọi điều cay đắng trong cuộc đời. Và em biết, phía sau
những cảm giác này. Sẽ lại là những tháng ngày bình yên và hạnh phúc. Bầu trời
sẽ lại nhuộm một màu xanh truyền thống của mùa Thu. Không gian sẽ trong sáng,
và thảm cỏ thì luôn rất xanh. Sẽ không phải
như một bầu trời đen tối trong tâm hồn em bây giờ. Mọi thứ rồi sẽ trôi qua rất
nhanh thôi. Em biết chắc điều đó! Nếu trên đường đời mình tình cờ gặp lại nhau.
Thì xin chúng ta đừng nhận ra nhau. Đừng thêm một lần lại dính vào nhau, rồi
lại xa cách nhau. Vì điều ấy đã làm em rất bất hạnh và đau khổ!
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
No comments:
Post a Comment