Ngày chia tay với anh. Em chỉ biết nuốt mắt vào
trong và cố sống tiếp. Đã bao nhiêu năm trôi qua. Em chỉ biết vui đầu vào sách
vở và công việc. Cũng ngần ấy năm, em không cho phép bản thân mình được khóc
than vì mối tình tan vỡ với anh. Em cố quên anh, quên đi tất
cả để có thể sống tiếp.
Trên vai em còn là biết bao ước mơ và khát khao của tuổi trẻ. Còn là
cả trách nhiệm với cuộc đời của mẹ khi mẹ già. Em không thể
buông tay với cuộc đời mình vì một người con trai đã chà đạp rồi phụ bạc em. Em
không thể hủy hoại đi cuộc sống của mình vì một người con trai tưởng
đã lừa gạt được tất cả tiền bạc của em thì vứt bỏ em đi. Ơn chú là em vẫn còn
một căn nhà! …
Dễ đến gần mười năm em mới đủ dũng cảm nhìn nhận lại cuộc tình mình đã trải qua. Anh không những hiểu
nhầm nhân cách em nghiêm trọng mà còn không hề yêu em. Và bản chất con người
anh cũng không hay ho tốt đẹp gì. Những con người trong gia đình anh cũng có suy nghĩ khác xa
em. Có thể là em nhu nhược, hay thân phận đớn hèn? Nhưng thôi, tất cả
những chuyện này xin hãy khép lại cùng quá khứ. Chuyện của chúng mình xin kết
thúc từ đây. Chào anh, người yêu cũ của em!
Để ngày mai em bước sang trang mới của đời mình!
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Đọc thêm các bài viết
No comments:
Post a Comment