Jeny đúng là một cô gái nhàquê chính gốc. Cô sinh ra và lớn lên tại
một vùng quê thuộc ngoại thành Hà Nội. Ngay cả thời sinh viên của mình, cô cũng chọn học ở ngay thị
trấn của huyện. Lýdo là để gần nhà. Thành ra cô đúng chất
quê mùa theo kiểu “ cả đời không đi qua lũy tre làng ” của người phụ nữ ngày xưa. Cô thì ở thời hiện đại, nên
cứ chỉ quanh quẩn trong hyện mà thôi. Tính tình của cô thì cũng không được dịu
dàng như các cô gái khác, nếu không muốn nói là cô thẳng thắn đến mức thô lỗ!
Ấy thế mà trong một lần chát chít trên internet, cô cưa đổ một chàng trai chính
gốc Hà Thành. Mà anh ấy là trai Hà Nội hẳn hoi, tử tế đàng hoàng mới sợ chứ.
Nghe anh nói về hệ thống kinh doanh đồ sộ của gia đình, cô cứ ngỡ như là
đang mơ! Nhưng mà anh cứ nói tiếp, nói tiếp đến mức cô run sợ, và cô quyết định
kết thúc cuộc tình đó ngay khi nó vừa nhen nhóm. Bởi vì đơn giản lắm, tại cô
nghèo! Cô không đủ sự tự tin và lòng can đảm để bước qua những khó khăn mà cô
đoán biết trước được khi đến với anh!
Thế nhưng tình yêu đâu phải nói thôi là thôi? Cô và anh
cứ như lửa và xăng, sẵn sàng bốc cháy bất khi nào có cơ hội tiếp xúc. Nhiều khi
cô không cắt nghĩa được vì sao cô lại yêu anh? Khi mà cả anh và cô
đều không trân trọng thứ tình cảm này? Cuộc sống của anh và cô là hai sự đối
lập hoàn toàn. Anh giàu sang, hào nhoáng, còn cô nghèo khó và giản dị. Kiểu tình cảm của cô với anh là theo kiểu ba bẩy, hai mốt ngày
thì bỏ nhau! Nhưng bỏ nhau rồi, không là gì của nhau rồi, cô và anh luôn nhớ về
nhau. Sau những tổn thương, giận hờn cô lại thấy rất anh. Sau nhiều năm chìm
nổi với tình cảm, công việc, cuộc sống, và cả sự cô đơn. Cô
và anh đều đã hơn 30 tuổi. Cuối cùng thì mẹ anh đành muối mặt với họ hàng tổ
chức một đám cưới giản dị, nhưng đầy đủ các nghi lễ truyền thống cho cô và anh.
Mẹ anh không hài lòng về cô, vì cô là con gái nhà quê. Với gia thế hiển hách
của mình, bà muốn có một người thông gia tương xứng với gia đình bà. Nhưng nếu
không cưới, thì anh vẫn cứ sống độc thân suốt. Trong khi những người bạn bằng
tuổi của anh đã có con lớn cả, cá biệt còn có người đã có cháu ngoại! Bà cũng
muốn làm tròn nghĩa vụ của người mẹ, rồi buông tay hưởng phúc. Còn gia đình
Jeny thì còn gì vui hơn. Họ đã nghĩ cô sẽ sống cả đời độc thân với cái tính nóng
như lửa của mình. Công việc của một nhà văn tự do càng làm cô trở lên xa lạ với
thế giới sôi động mỗi ngày. Do đặc thù kinh doanh của gia đình anh là kinh
doanh khách sạn. Vì thế, anh đang là quản lý của khách sạn lớn nhất trong chuỗi
khách sạn của gia đình anh. Nên nơi ở của vợ chồng Jeny là một căn hộ nhỏ với
hai phòng ngủ trên tầng thượng của tòa nhà 15 tầng. Mẹ anh không muốn cô tham gia vào công
việc kinh doanh của gia đình cô. Bởi vì cô là con dâu nhà quê! Vì thế, nơi của
cô là ở yên trên mái nhà, và hạn chế xuống xuống dưới. Cô cũng không tự ái về
việc này. Vì mặc dù đã tốt nghiệp đại học về kinh tế, nhưng cô không tha thiết
gì với công việc làm ăn kinh doanh cả. Thứ mà cô yêu thích là cây cối, con vật, và sáng tác văn học. Có
lẽ là vì cô là người nhà quê.
Được một mình trên tầng thượng của khách sạn có diện tích lên đến 1000 m2 với
cô thật tuyệt. Chồng cô tuy làm việc ngay ở tầng 1 của khách sạn,
nhưng anh chỉ về căn phòng hạnh phúc của
hai vợ chồng vào giờ nghỉ trưa, và tối. Thế là cô có cả một không gian rộng lớn
yên tĩnh để sáng tác nghệ thuật. Mẹ chồng cô cũng bắt đầu không ghét cô nhiều
nữa. Vì cô bây giờ rất hiền lành, ít nói, và là người làm cho con trai bà rất
hạnh phúc. Chỉ có điều, sống ở trên tầng thượng của tòa nhà 15 tầng vào mùa Hè giống như là một cái máy sấy khổng lồ.
Còn cứ ở trong căn phòng nhỏ ấy thì thật ngột ngạt. Vốn là người yêu thích cây
xanh. Cô bắt đầu đem lên tầng thượng đủ
loại cây trồng như nho Pháp, dâu tây, xoài Thái Lan, Lê, Táo, đu đủ ...
Rồi mua đất hữu cơ về trồng. Giàn nho Pháp của cô sau 9 tháng đã xanh um
và nặng trĩu quả. Chúng vừa che nắng, vừa tạo không gian xanh mát, lại có nhiều
quả ngon để ăn. Cây dâu tây trồng ở tầng thượng thì thoải mái tắm
ánh nắng nên rất sai quả. Sau hơn một năm làm dâu ở thành phố, cô đã có một khu vườn đẹp như trong cổ tích trên tầng thượng của gia
đình chồng. Bên dưới giàn nho, cô còn trồng thêm đủ loại rau và các loại cây
gia vị cung cấp cho khách sạn. Hoa quả ăn không hết, cô cũng nhập vào kho của
khách sạn. Trồng cây trên mái nhà chỉ cần chú ý khâu tưới nước. Bởi vì mái nhà thường rất khô và nóng. Nhưng bù lại
thì trồng cây ở đó không có sâu, nên không lo phun thuốc hóa học độc hại để
diệt trừ chúng. Các loài rắn, rết sống trong đất cũng không có, nên rất an toàn
cho cả người lớn và trẻ nhỏ. Jeny trồng cây bằng phương pháp tưới nhỏ giọt bằng
loại nước dùng để trồng thủy canh. Nên cây trồng của Jeny luôn xanh tốt, nhiều
quả và sạch bệnh. Một ngày mẹ chồng cô lên thăm nơi ở của vợ chồng cô để chúc mừng
tác phẩm văn học của cô vừa đoạt giải, nó còn được chuyển thể ra thành phim. Bà
rất bất ngờ đến mức sửng sốt vì khu vườn rau, củ, quả xanh tốt và rất nhiều hoa
trái của Jeny. Lúc này mà mới biết, nhiều tháng nay, chồng của Jeny đã cho nhập
một lượng lớn rau, củ, quả dùng cho khách sạn từ khu vườn của Jeny. Nhờ vậy là
chi phí của khách sản giảm đi đáng kể. Bà nhìn Jeny với đôi mắt rất trìu mến.
Bây giờ bà cảm thấy rất tự hào vì cô con dâu nhà quê của mình. Bà đã giao cho Jeny một số
công việc thuộc về quản lý của khách sạn. Vì dù sao, khách sạn này về sau cũng
giao cho vợ chồng cô. Bù lại, bà giúp Jeny chăm sóc và thu hái thêm vườn cây.
Bà cảm thấy rất hạnh phúc với thiên đường cây trái do Jeny tạo ra. Con dâu nhà
quê thì đã sao? Biết bao người trong cái thành phố này, đang mơ ước có một góc
nhỏ của thiên đường cây xanh mà Jeny đã tạo ra đấy thôi. Bà cảm ơn Jeny vì đã
là con dâu của bà. Cuộc sống của Jeny vì thế mà rất hạnh phúc, viên
tròn!
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Đọc thêm các bài viết
No comments:
Post a Comment