2017-04-07

Hối hận?

Cuộc đời của em giống như là một đuờng thẳng. Dù khó khăn, cực khổ như thế nào em vẫn vững bước tiến lên. Để bước đi thêm mạnh mẽ, em đã vứt bỏ gần như tất cả mọi thứ ở lại đằng sau. Đến khi tuổi đã xế xuân, em mới giật mình nhìn lại, thì ra đã rất lâu rồi mình vẫn sống cô đơn. Nói cho đúng chuẩn thì trong suốt quãng đời đã qua, em chỉ có khoảng 1 tháng là có người đàn ông ở bên.
Nhưng mặc dù người ấy là tình yêu đích thực của em, là người em yêu thật sự. Người ấy là bóng hình trong trái tim em, thứ mà tạo hóa đã ban cho em cũng cất bước rời xa em đi về phía người khác. Dù là tình cảm từ đáy lòng của em, nhưng anh ấy đã thật tàn ác với em. Suốt bao nhiêu năm qu em đã sống trong sự cô đơn, lạnh lẽo và đầy tủi hơn. Em như con chim bị mắc bẫy, chân bị dính chặt vào keo. Bình thường trông em vẫn thoải mái, tự do như người độc thân vui vẻ. Thật ra em và anh đã có những ràng buộc về thể xác, tâm hồn, và giấy tờ. Em là người đã tuyệt đối trân trọng những thứ đó, còn anh, anh luôn giỡn cợt với nó. Anh chưa bao giờ yêu thương và trân trọng em với đúng nghĩa một người đàn ông đích thực. Anh chỉ tận hưởng triệt để những giá trị mà tình yêu thật sự của em mang lại. Đau đớn quá, buồn thảm quá, chàng trai mà số phận đã sắp đặt cho tôi ơi! Sao anh lại tàn độc với tôi đến mức như thế. Có thể trong mắt anh, tôi cũng tầm thường và nhỏ bé đến thế. Nhưng ít ra, tôi cũng đã không làm hại anh. Tình yêu của tôi với anh là sự hiến dâng tất cả. Còn anh đã tận hưởng tất cả những gì quý giá nhất của cả cuộc đời tôi một cách không trân trọng và còn chà đạp nó. Anh đã vùi dập tôi, trái tim của anh để nâng đỡ những người phụ nữ quanh anh. Xin hỏi bao nhiêu năm ua anh sống tốt chứ? Anh hạnh phúc chứ với sự lựa chọn của anh? Còn tôi, nói thật với anh, tôi buồn, thất vọng và đau khổ lắm. Tôi rơi vào trầm cảm gần như suốt từ ngày anh rời xa tôi. Và tôi chợt nhận ra là tôi đã mất anh mãi mãi. Tôi đau khổ như có ai đó bóp nát tim gan. Tôi vật vã mỗi ngày và rên khóc trên facebook. Tôi đi tìm anh trong vội vã, và anh đã biến mất hoàn toàn trong những thông tin về anh. Ký ức về anh đã thật sự đóng cửa trong tôi? Có khi nào tôi cần quên đi sự tồn tại của anh trong cuộc sống của tôi. Tôi nhận ra tôi thật nhỏ bé vô thường. Tôi không chồng, không con, sức khỏe tầm thường, không có công việc tốt, và cũng không có tiền bạc trong tay. Tôi là như thế đấy, bóng hình số phận của anh cũng nhỏ bé vô vi như thế đấy. Cho nên anh bỏ tôi cũng phải thôi. Tôi đã nghĩ về một ngôi chua để dựa vào khi tuổi già. Và tôi nghĩ tôi phải thay đổi, tôi phải tiến bộ để lấy lại tất cả những thứ vốn thuộc về tôi. Tôi cần phát triển nhân cách của mình, vì tôi nghĩ vì nhân cách yếu mà tôi đã không thể níu giữ được bóng hình đích thực trong trái tim. Tôi còn mơ gì về một người đàn ông khác? Khi mf người tôi yêu thương trọn vẹn từ tuổi 18 đến giờ mà tôi còn không chiếm giữ được. Tôi còn hi vọng gì ỏ cuộc đời này nữa. Có khi nào, ở ngoài kia cuộc sống vẫn dành cho tôi một bóng hình nữa. Người ấy sẽ dành cho tôi tất cả những gì tôi muốn. Thỏa mãn hoàn toàn ý chí và nguyện vọng của tôi. Tôi phải thay đổi để bóng hình trái tim không làm cho tôi đau nữa. Để tôi sống trong hạnh phúc, bình yên mỗi ngày. Tại sao cuộc đời này lại cứ phải yêu thương? Tôi thèm được bước ra ngòa xã hội, thi thố với đời. Tôi muốn trở thành người thành công và hạnh phúc trong cuộc sống. Ai cho tôi những thứ đó, tôi sẽ bán mạng cho họ. Tôi  là người đã vô cùng ngốc nghếch khi đã bỏ qua rất nhiều cơ hội để có được sự thành công và hạnh phúc trong cuộc sống. Rốt cuộc là vì cái gì? Và để làm gì? Ôi cái nhân gốc của con người tôi ơi, sao mà nó lại làm tôi bi thảm đến thế. Tôi sống như người điên khùng trong mắt những người khác. Người gì mà tiền bạc, công danh, lợi lộc cũng chê. Ngay cả những trái tim ấm nóng yêu thương, những tấm lòng chân thành tha thiết tôi cũng bỏ qua, vứt bỏ, và đẩy họ đi xa.Vì cái gì? Để được cái gì? Tôi thật sự bị điên mất rồi!! Anh không phải là tình yêu đích thực trong trái tim của tôi, anh là vận đen đủi của tôi. Giá không có anh xuất hiện trong đời. Tôi đã có những tháng ngày bình yên và hạnh phúc. Cuộc sống cứ thế trôi đi, chắc chắn tôi sẽ có một người đàn ông tốt, giàu có cùng tôi chia sẻ cuộc sống. Người ấy luôn dành cho tôi tất cả tình yêu thương và sự trân trọng tuyệt đối. Khi một mình lặng lẽ cô đơn rơi nước mắt trên đường đời kiếm sống, tôi đã thấy rất hối hận vì đã không lựa chọn sự hạnh phúc, mà lại lựa trọn tình yêu đích thực trong trái tim mình. Dù nhân cách và mối quan hệ của chúng ta rất có vấn đề. Có lẽ đó là một quyết định sai lầm, và em đang vẫn tiếp tục phải trả giá cho sự sai lầm đó bằng sự cô đơn và hèn kém của bản thân ở thời hiện đại. Em đã có một cuộc đời đáng tiếc vì tình yêu đích thực của bản thân mình. Em đã không thể được sống bên người ấy, cùng người ấy chiến đấu với cả thế giới. Đã biết trước tình yêu ấy là một duyên nghiệp, vậy mà em đã vẫn bước chân vào. Em vẫn vứt bỏ cả thế giới với hi vọng mong manh, nhỏ bé là được sống bên anh trong cuộc đời. Rồi chính anh là người rứt áo ra đi. Chính anh là người từ bỏ em sau khi hủy diệt cả thế giới của em. Trói buộc em bằng một tờ giấy đăng ký không có khả năng hủy bỏ. Sao mà em đen đủi thế anh! Để cả tuổ xuân của em trôi qua trong sự giá lạnh và cô đơn. Em và anh cũng đã mất hoàn toàn liên lạc với nhau. Em đang tự hỏi, khi ở bên anh em có thật sự hạnh phúc không? Quyết định ký vào tờ giấy đăng ký kết hôn với anh có là sáng suốt không? Quyết định từ bỏ cả thế giới để yêu thương anh trọn vẹn liệu có đúng không? Có lẽ em đã sai rồi! Vì anh em đã có hàng loạt những quyết định sai lầm. Và em đang vẫn tiếp tục phải trả giá cho điều đó. Có lẽ em sẽ phải trả giá cho đến hết cuộc đời. Em đúng là một con bé ngốc nghếch nhất quả đất. Nhưng em sẽ cố gắng vươn lên! Hi vọng là em sẽ làm được một cái gì đó cho cuộc đời mình!
                                   Tác giả: Phạm Thị Hợi

No comments:

Post a Comment