2017-04-29

Ước mơ giản dị

Anh yêu!
Em đã gặp và yêu anh thật sự ngay từ cái nhìn đầu tiên, khi em được 18 tuổi hai ngày. Trông anh khi đó không phải là chàng hoàng tử bước ra từ trong chuyện cổ tích, mà anh là một người đàn ông thực thụ trong mắt em. Em đã không hiểu vì sao em lại có thể nhìn ngắm em thoải mái và thẳng thắn vào những điểm nhạy cảm trên cơ thể anh đến mức như thế. Một cảm giác gần gũi, thân thương đến mức kỳ lạ, mà em không hiểu vì sao lại như thế.
Vì đấy là một nơi xa lạ, một nơi mà em chắc chắn không quen ai ở đấy. Anh xuất hiện trong mắt em với hình hài của một anh chàng lực lưỡng, khỏe mạnh. Anh để ngực trần, và chỉ mặc một chiếc quần đùi nhỏ trông rất xmen. Và em bị chú ý đặc biệt với anh đến mức làm cho mọi người xung quanh em cười nghiêng ngả vì điều đó. Sẵn tờ báo trong tay, em đã biết mình yêu anh thật sự. Sợ tuột mất tình yêu thật sự của đời mình, em vội chạy ra nói với anh điều đó. Vì em lúc đó đủ khôn lớn để biết rằng tình yêu chỉ có một, còn nhũng thứ la lá giống tình yêu thì có rất nhiều. Em đã yêu anh với tất cả tấm lòng và trái tim của tuổi mười tám. Em chấp nhận tất cả về anh, người con trai mang biệt danh anh chàng mang ghế. Mình đã bên nhau nóng bỏng và đầy khát khao. Từ đó em đã chính thức bước vào cuộc đời riêng của chính mình. Đó là một thế giới cằn cỗi, khô cứng, nhỏ bé và đau khổ. Em đã không thể dược sống bên anh. Chúng ta bị chia cắt bởi bố mẹ và gia đình anh. "Bởi người cha đỡ đầu ở trường của em, và bởi những người bạn cùng lớp đang theo đuổi em. Họ cho rằng anh không xứng đáng với em. Bởi vì trông anh rất nghèo khổ, với một chiếc áo rách trên người. Em và anh đã bị đánh đập, bị xúc phạm thậm tệ. Rồi anh giận hờn và hiểu lần em. Gia đình anh lại có chuyện lớn xảy ra. Thế là anh đã quyết định từ bỏ em. Gần mười năm trời, em đã cố gắng sống xót qua cơn địa trấn tình yêu với anh. Em đã cố sóng tốt, cố tiến bộ để mong ngày gặp lại anh. Để em có thể lưu giữ được tình cảm với anh. Và em đã chiến đấu giúp cả thế giới, em muốn quên đi bản thân, quên đi chính mình, quên đi nỗi đau khổ và sự cô đơn đến tàn khốc trong tâm hồn mình. Rồi em đã có một chiếc vỏ bọc mới. Em đẹp lung linh đến tàn khốc trong mắt nhiều người. Em có rất nhiều người đàn ông tốt và tài giỏi theo đuổi. Nhưng trong lòng em vẫn chỉ có anh. Em chỉ yêu một mình anh mà thôi. Bởi vì cảm xúc yêu thương của em đã đạt đỉnh mà loài người đã có. Em làm sao có thể yêu thương thêm được ai nữa. Em cứ chênh vênh với tình cảm trong lòng mình như thế, trong khi tuổi xuân cứ vùn vụt lao qua. Rồi một ngày em tình cờ nhìn thấy anh nơi cuối lớp. Em đã chạy lao về phía anh, rồi anh biến mất trong đám đông. Anh mặc một chiếc quần bò rách đùi. Anh mặc chiếc áo cộc ngắn tay, đúng kiểu bùi bụi mà em thích. Anh tìm gặp ai đó trong lớp. Và không có gì đảm bảo người thanh niên đó là anh, người tình mang ghế của em. Em lạc vất vả vì đối mặt với những trái tim ấm nóng yêu đương dành cho em, nhưng em đã không thể tiếp nhận nó. Bởi vì trong lòng em chỉ có anh, luôn là anh, anh luôn sống trong lòng của em vẹn nguyên như tuổi mười tám. Và em không đủ can đảm cất bước đi tiế cùng ai. em biết, sớm muộn gì thì người đó cũng sẽ rời xa em. Bởi vì một lý do cực kỳ đơn giản, đó là em không thể thật lòng yêu thương họ. Có lý do gì để em níu giữ một mối uan hệ khi mà em thật lòng không muốn? Nhất là khi em có một lối sống chân thành và trung thực.  Rồi một ngày giống như ước mơ, em thấy anh, đúng là anh ở cuối lớp. Em mừng vui đến muốn khóc. Em lao về phía anh, dù lúc đó em đang ở trong một giờ học khá trang trọng. Em đã bị cản đường ra, và em vứt bỏ mọi sự tôn nghiêm và lịch sự cần thiết của bản thân với cô giáo. Em đã leo lên bàn rồi nhảy xuống để chạy theo anh. Em sợ bị lạc mất anh thêm một lần nữa. Em muốn giữ chặt lấy anh. Chắc hôm ấy anh bất ngờ vì hấy em ở đó lằm? Và chắn chắn rằng cô giáo đã rất giận em. Giận cả chúng ta nữa. Anh đã gạt em ra. Anh từ chối em. Anh đẩy em đi về phía người đàn ông khác! Còn em thì kiên quyết đi về phía anh, sốn trọn vẹn với tình cảm của chúng ta. Anh là tình yêu đích thực trong trái tim em, vì thế, dù xấu hay đẹp thì em vẫn sẽ đi về phía snh. Anh là trái tim, là tấm lòng, là tâm hồn, và là số phận của em. Lẽ ra anh không nên dời bỏ em vì bất cứ lý do gì mới đúng. Tình yêu của em, xin anh đừng từ bỏ em nữa. Hãy trở thành một người sống có trái im đi anh yêu. Em đang cố gắng tìm anh thật nhanh, trước khi chúng ta bị lạc mất nhau thực sự trong cuộc sống. Nhưng anh cũng phải đến với em đi chứ? Anh không cảm thấy mệt mỏi trên đường đời với một nửa trái tim trong nồng ngực hay sao? Về với em đi, chồng yêu của em, bóng hình thật sự trong trái tim em. Dù anh đã hơn một lần rũ bỏ tình cảm với em, nhưng em vẫn một lòng chờ đợi và mong nhớ anh. Yêu là phải hành động. Em không thể ngồi một chỗ mà nhớ, mà mong, mà suy nghĩ về anh. Dù sao thì hai người thì vẫn hơn một người. Chúng mình sẽ là một cặp bài trùng lợi hại trong cuộc sống mà anh yêu. Dù sao cũng mặc, chỉ cần ở bên nhau là chúng ta đã vui rồi. Rồi mình sẽ cùng nhau cố gắng. Cùng giúp đỡ nhau trong cuộc đời. Anh đã không thể lo nổi cho bản thân mình, nên không thể đem theo em. Sao anh không chia sẻ mọi khó khăn trong cuộc sống với em?  Nhất là những khó khăn phát sinh khi anh và em gặp lại nhau, ở bên nhau, và sống bên nhau! Sao anh lại vứt bỏ cả thế giới để sống bên em? Sao anh phá hoại đến tàn lụi cả thế giới của em, rồi lặng lẽ biến mất khỏi cuộc đời em? Anh có biết, em cần anh ngay cả khi anh chỉ là một cái xác! Dù anh là một tên tội phạm nguy hiểm của xã hội, một tên tù, một kẻ cầu bất cầu bơ đầu đường xó chợ, thì em vẫn yêu anh chân thành tha thiết. Em vẫn muốn được sống bên anh trọn đời. Dù anh có theo đuổi cô nào, tán tỉnh cô nào, cho dù cô ấy tốt đến đâu, thì em và anh mới là những người thật sự thuộc về nhau. Dù điều kiện của cô ấy tốt đến thế nào, thì em mới là người thật sự làm cho anh cảm thấy hạnh phúc. Hãy đi về phía em đi anh yêu. Em cảm thấy mệt mỏi rồi. Ước mơ giản dị của em là được sống bên anh trọn đời. Dù nghèo khổ, hay giàu sang, thì đấy mới là cuộc sống. Nhất định em phải tìm được anh, rồi cùng đi bên anh trong cuộc đời. Để trái tim em em đỡ mệt mỏi, trí óc được khai thông, tấm lòng được rộng mở. Em hi vọng là rồi em sẽ trưởng thành thật sự và trở thành người thành đạt trong cuộc sống. Không được ở bên nhau, chúng ta như như những người khuyết tật trong cuộc sống. Đến sống còn khó khăn, nói gì đến thành công trong cuộc sống? Mình về với nhau thôi, em đã quá mệt mỏi rồi. Em sẽ thay đổi để có thể hạnh phúc bên anh đến cuối cuộc đời. Em yêu anh! Tình yêu đích thực trong trái tim em. Người mà em sẽ yêu thương trọn vẹn đến cuối cuộc đời.
                     Tác giả: Phạm Thị Hợi
    

No comments:

Post a Comment