2017-05-02

Ước mơ nhỏ bé

Dã từ lâu lắm rồi , em chỉ có một ước mơ nhỏ bé là được trở về chính bản thân mình, sống vui với những gì mình có. Em sống ở trạng thái cân bằng, thanh thản và bình yên. Có thể em không phải là người tốt, em không phải là người hoàn hảo. Nhưng trong thế giới mà em sống, em là người được tôn trọng, em được mọi người trân trọng, yêu thương. Em không tài giỏi, nhưng em có thể làm được mọi điều em thực sự muốn. Em là một người quân tử, sống và luôn tự hào về bản thân. Em luôn vươn lên để tiến bộ trong cuộc sống. Vì thế em luôn sống ở trạng thái lạc quan, yêu đời, dù trong tay đôi khi không có gì cả. Em có đủ bản lĩnh để luôn được sống với chính bản thân mình, làm được những điều mình muốn. Em luôn tự chủ và tự tin trong cuộc sống của chính mình. Sống ở trạng thái cân bằng, thanh thản, tự chủ và bình yên như khi em còn là cô bé lớp bẩy là ước mơ cháy bỏng trong trái tim của em trong suốt mấy chục năm qua. Khi đó em là cô bé bắt đầu lớn, em nguyên sơ, hồn nhiên và trong sáng như ánh mai hồng. Thế giới với em thật đẹp, cuộc đời trong mắt em cũng đẹp như thế. Em cố gắng vươn lên trong cuộc sống và học tập bằng 200% sức mạnh của chính mình. Em đsx có một vài thành công nho nhỏ đủ để em cảm thấy tự hào về bản thân. Nhưng rồi sao? Sóng gió gia đình em nổi lên, nhịp sống của em bị thay đổi và rối loạn hoàn toàn. Em rơi vào sự hư hỏng và tự lừa dối bản thân. em nghĩ mình thông minh lắm, em có thể lừa dối cả thế giới. Em có thể lấy đi hay phá hỏng mọi thứ vốn không thuộc về mình. Để rồi cuộc đời đã phản lại em, chúng chỉ dành cho em những lỗi đau. Nó vùi dập em xuống đáy sâu của xã hội. Cuộc sống của em luôn là khát vọng. Em luôn sống ở trạng thái chông chênh trong lỗi nhớ, và sự cô đơn đến tàn độc trong tâm hồn. Em sống bằn suy nghĩ của người khác,. Em chạy theo xu hướng của xã hội. Em tự đánh mất chính bản thân mình, em luôn cố gắng uên đi chính bản thân mình. Vì thế, em trở thành một người có nhân cách yếu. Cuộc sống thật sự của em là một chuỗi dài của sự cô đơn và bất hạnh. Trong đêm khuya tĩnh lặng em vẫn âm thầm khóc. Nhiều khi chính em cũng không hiểu bản thân khóc vì điều gì? Bởi cuộc sống hiện tại của em khi ấy luôn đầy ắp tiếng cười, và sự yêu thương, trân trọng của những người xung quanh. Có lẽ em khóc vì em đã đánh mất chính mình. Em khóc vì bản chất của em vãn rất non yếu. Và em là một con người thụ động, em phụ thuộc vào thế giới xung quanh. Em như một loài dây leo phải sống bám vào cây chủ thì mới có thể sống khỏe và đứng vững. Em như một loài côn trùng bé nhỏ phải uốn mình và đổi màu theo môi trường sống. Và em đã mất đi tình yêu đích thực trong trái tim mình. Em luôn sống vì những người khác mà bỏ rơi chính bản thân mình. Cuộc sống của em là những chuỗi dài của sự u mê, khờ dại và sự căng thẳng. Em mắc hết sai lầm này đến sai lầm khác. Em thụ động ngồi một chỗ mà nhớ, mà mong, mà muốn  và không hề có một hành động thiết thực nào để đạt được những gì mình muốn. Để rồi em luôn âm thầm khao khát một ngày đã qua. Ngày mà em đã đánh mất chính mình. Ngày mà em bắt đầu sống sai lệch với lương tâm của mình. Ngày mà em bắt đầu bị sa ngã. Để rồi hơn hai mươi năm vật vã với dòng đời, em mới trở về lại là chính bản thân mình. Em mới cân bằng được bản thân ở trạng thái khi 13 tuổi. Vòng đời thật cay đắng và ác nghiệt. Không biết là may mắn hay bất hạnh nữa. Dù sao thì trở về được với chính bản thân mình, sống với chính bản thân mình em cũng rất vui. Tình yêu bé nhỏ trong trái tim của em ngày nào, giờ đã trở thành một tình yêu lớn, bao trùm lên cả cuộc đời em. Chỉ tiếc là em và người ấy tuy ở rất gần nhau, nhưng hai người đã xa nhau. Phải làm gì để được sống bên anh, chiếm giữ trọn ven tình yêu thương và sự che trở của anh. Em phải làm gì? Dù sao thì khi em trở về được với chính em, em cảm thấy bản thân vững vàng và tự tin hơn. Em nghĩ mình sẽ sống một cuộc đời của riêng em, dù trong lòng em vẫn sẽ luôn yêu anh tha thiết và vô điều kiên. Ước mơ nhỏ bé của em chỉ là em được trở về với chính bản chất cuae con người em, em có anh trong cuộc đời, chúng ta là một gia đình và cùng nhau xây dựng lên cả thế giới.
                                   Tác giả: Phạm Thị Hợi





No comments:

Post a Comment