Thời đi học tôi nhớ đã đọc bài thơ Tràng Giang của Huy Cân. Tuy tôi đã làm văn, bình thơ rất hay bài này. Nhưng nói thật tôi đã không thể hiểu nỏi cảm xúc và tâm trạng thật sự của nhà thơ khi đọc bài thơ này. Tôi chỉ phân tích, bình phẩm bài thơ dưới góc độ nghệ thuật của nó mà thôi. Trải qua một đoạn đường dài, khi tình yêu bị rơi vào ngõ cụt buộc tôi phải lựa chọn buông tay để có thể tiếp tục sống. Những vần thơ trong bài thơi Tràng Giang của nhà thơ Huy Cận chợt dộ về trong tâm tưởng. Và tôi nhận ra, bài thơ này là tác giả viết về một tình yêu sâu sắc nhưng buồn thảm và vô vọng.
Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp
Con thuyền xuôi mái nước song song,
Thuyền về nước lại, sầu trăm ngả;
Củi một cành khô lạc mấy giòng.
Lơ thơ cồn nhỏ gió đìu hiu,
Đâu tiếng làng xa vãn chợ chiều.
Nắng xuống, trời lên sâu chót vót;
Sông dài, trời rộng, bến cô liêu.
Bèo dạt về đâu, hàng nối hàng;
Mênh mông không một chuyến đò ngang.
Không cầu gợi chút niềm thân mật.
Lặng lẽ bờ xanh tiếp bãi vàng.
Lớp lớp mây cao đùn núi bạc...
Chim nghiêng cánh nhỏ: bóng chiều sa
Lòng quê dợn dợn vời con nước,
Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà. ....
Tác giả của bài thơ rất tinh tế, nhẹ nhàng đã dấu kín được tâm trạng thật sự của mình khi viết bài thơ này. Mãi đến tận bây giờ, khi tôi đã thật sự trưởng thành, tôi đã trải đời thì mới hiểu rõ được ý tứ sâu xa của nhà thơ. Giờ tôi mới biết mình thật nhỏ bé, vô vi giữa cái cũ và cái mới của thời đại. Có người vì thất tình mà đã viết lên bài thơ, áng văn tuyệt vời. Còn tôi, tôi đã làm gì với cuộc đời của mình khi bị thất tình? Cuộc đời này được tạo lên bằng tình yêu và sự nghiệp. Tôi đã bị lạc mất tình yêu thật sự của lòng mình. Tôi đã rời xa anh trong nhiều năm. Dù tôi vẫn quyết tâm tìm kiếm anh bằng được. Nhưng tôi đã đủ sự khôn ngoan và thất bbaij để hiểu, đây là một cuộc tìm kiếm trong vô vọng. Vì thế tôi chỉ còn sự nghiệp để lao đầu vào thôi. Tôi sẽ kiếm tiền, cố gắng kiếm thật nhiều tiền. Cuộc đời này tôi chỉ có thể dựa vào tiền mà thôi. Anh yêu của tôi giờ này đang ở đâu, làm công việc gì, buồn hay khóc tôi đều không biết. Tại sao anh là tình yêu đích thực trong trái tim tôi mà tôi và anh lại có nhiều khác biệt đến thế? Tại sao tình yêu của chúng tôi không nhận được sự ủng hộ và giúp đỡ của mọi người. Tại sao sự bất hạnh và nỗi cô đơn luôn đi cùng với tôi trong cuộc đời này? Tôi phải làm gì để thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn này? Tôi phải làm gì? Tình yêu của tôi ơi, anh chưa bao giờ là chàng hoàng tử trong giấc mơ của tôi. Anh luôn đến cùng một cơn bão và làm cho tôi bị tổn thương sâu sắc. Nhưng tôi yêu anh, yêu anh tự nhiên như thể anh không muốn đến với em vậy. Chúng ta đúng là một sự kết hợp tồi tệ của số phận. Đây là một trò đuà ác của số phận. Nếu em ỏ vị trí cao em sẽ bước xuống để được sống bên anh. Còn anh thì sao? Anh đã vứt bỏ em, vùi dập em để sống trong thế giới của anh. Bao lâu rồi, xa em thêm bao nhiêu lâu rồi, anh có hạnh phúc không? Anh đã hủy diệt cả một thời tuổi trẻ của em, anh có vui không? ......
Tác giả: Phạm Thị Hợi
No comments:
Post a Comment