2017-06-07

Tại sao em lại mất anh?

Lòng em nặng một nỗi đau. Không nhẽ cuộc đời em lại kết thúc như thế này? Buồn vô tận! Công danh, tình duyên và con cái đều rất buồn, Bởi vì em không có gì cả. Tất cả chỉ là nỗi cô đơn. Trái tim em đè nặng một tình cảm với anh. Lòng thì buồn bã và thất vọng vì thân phận bản thân. Không biết giờ này anh ở đâu, chắc số phận của anh cũng không khá hơn em? Anh sống bằng nghề luật sư hay giáo viên? Nếu anh là người đàn ông em đã gặp, thì sao có năm năm không gặp mà anh trong khác thế? Anh đã quên em, và em cũng không nhận ra anh là ai nữa.
Chúng ta nhìn nhau vô cảm, và anh không phải là người đàn ông em cần tìm. Ký ức c xóa nhòa, có lẽ em cần quên anh mãi mãi. Quên đi để sống. Bởi vì chúng ta đã chính thức lạc mất nhau hoàn toàn. Có người khuyên có duyên thì chúng ta sẽ gặp lại nhau. Nhưng em nghĩ chữ duyên chúng ta đã vô tình gặp lại nhau quá nhiều rồi. Chỉ còn chữ phận mà thôi. Anh đã không đến bên em, sống cùng em, chia sẻ cuộc sống cùng em. Có lẽ em đã sai khi một lần nữa đi về phía tình yêu đích thực của cuộc đời mình. Đó thật sự là một tình yêu đại bất hạnh. Mình phả tạo ra số phận với nhau thôi. Em biết làm sao để gặp lại anh? Em biết làm sao để có được tình anh? Em nóng tính, sống hời hợt, sống vô duyên, vô lo, vô nghĩ nên có lẽ đã mất anh mãi mãi rồi. Dù sao thì có vẻ như em đã bị loại ngay từ đầu tiên. Chỉ một mình em yêu anh, hay chúng ta là một nghiệp duyên? Em nhớ anh, đi tìm anh, nhưng biết anh ở đâu mà tìm? Lớp bụi thời gian đã xóa nhòa tất cả. Có còn hi vọng nào cho em, cho tình yêu của chúng ta không? Tại sao em lại mất anh? Tại sao em không thể níu giữ được anh? Tại sao em phải sống trong sự cô đơn? Tại sao? m phải làm gì để thay đổi tất cả những điều này? Thôi, em phải trở lại phong độ đỉnh cao nhất thôi. Em phải thành công và hạnh phúc! Có lẽ em đã sai rồi! Sai lầm thực sự rồi. Tình yêu ư? Nó có giá trị gì khi chỉ làm cho em bất hạnh và đau đớn đến tột cùng?
                                                    Tác giả: Phạm Thị Hợi

No comments:

Post a Comment