2017-07-14

Kẻ thất bại tồi tệ nhất trên đường đời

Lòng buồn, bất chợt tôi đi về ngôi trường phổ thông ngày xưa. Nơi ấy thật đẹp với màu xanh mướt của cây và là. Chắc chúng đã được chăm sóc và bảo vệ rất tốt ở đây. Trái tim tôi bỗng cồn lên những xúc động khó tả và ngọt ngào khi nhìn đến hành lang của lớp tôi học hồi năm lớp 11. Nơi ấy tôi đã đứng và suy tư rất nhiều. Tôi đã vạch ra những phác thảo đầu tiên cho cuộc đời của mình. Nơi tôi có rất nhiều kỷ niệm nằm yên trong tâm hồn. Có lẽ đấy cũng là điểm trượt ngã của tôi sang một dạng người mới thấp kém hơn. Kiểu người cô đơn một mình giữa thế giưới.
Kiểu người bị xã hội mắng mỏ, cười chê vào mặt. Tại sao không là căn phòng học nơi tôi học năm lớp 10, và lớp 12. Nơi ấy có biết bao kỷ niêm. của tôi. Và cả về anh, mối tình ngây thơ trong sáng của tuổi học trò nữa. Tôi bỗng nhớ anh. Ước gì tôi đã tha thứ cho anh khi anh quay lại. Ước gì tôi đã không từ chối tình yêu với anh. Ước gì tôi  đã không quay lại với người con trai tôi đã hết lòng yêu thương từ thời thơ bé. Người ấy đã từ chối tôi có lẽ cũng từ thời thơ bé. Vậy mà tôi đã không bao giờ vượt qua được tình cảm với người ấy. Tôi muốn xin lỗi anh, xin lỗi một người thầy mà lẽ ra tôi đã rất yêu kính và quý trọng. Nhưng tất cả chỉ là chuyện giá như. Giwof tôi gần nhưu đã bị gạt ra hoàn toàn khỏi cuộc sống. Tôi không tiền, không tình yêu, và không có một công việc tốt. Tôi cũng không có một mối quan hệ nào đáng lưu tâm. Không có một người bạn bè nào thân thiết. Mọi người đều có những mối quan tâm và hạnh phúc riêng của mình. Chỉ còn một mình tôi cô đơn, lặng lẽ giữa dòng đời. Quá khú thật đẹp không làm sáng rõ một hiện thực đắng cay và một tương lai mù mịt. Thôi thì mặc kệ thế giới, tôi đành cố tiến bộ mà thôi. Hi vọng là cuộc đời tôi sẽ khác hơn. Những chàng trai đã từng theo đuổi tôi, và tôi đã từng làm họ bị tổn thương. Họ đều đang rất thành công và hạnh phúc. Chỉ có riêng tôi thât bại toàn tập mà thôi. Tất cả là do tình yêu sai lầm đã vùi dập cả cuộc đời tôi. Tôi đã yêu hết lòng hết dạ với một người đàn ông sẽ không bao giờ lấy tôi làm vợ. Vì thế cuộc đời tôi như bông hoa lục bình troi dạt theo dòng nước không biết đi đâu về đâu. Dù tôi đã như thế nào, thì hiện thực tôi đang rất tệ. Tôi đã trải qua cả một tuổi trẻ nông nổi và dại dột vô cùng. Tình yêu của tôi luôn là lỗi đau. Tôi thực tế là một người kém cỏi trong cuộc sống. Ước gì thời gian trở lại, tôi đã không đi lại con đường này. Giờ thì biết làm sao, khi tôi chỉ biết khao khát một gia đình mà thôi. Tôi khao khát một đứa trẻ! Và tôi lại giận anh, người đàn ông tôi đã hết lòng yêu thương. Tại sao anh không để cho tôi một đứa bé khi biết rằng trong suốt cả cuộc đời này tôi sẽ vẫn yêu anh. Giờ có lẽ tôi đã đánh mất mình mãi mãi! Tôi là kẻ thất bại tồi tệ nhất trên đường đời.
                                      Tác giả: Phạm Thị Hợi

No comments:

Post a Comment