Em
đã giận anh thật rồi. Thôi anh cứ đi đi. Dù trong lòng em vẫn còn yêu anh nhiều lắm. Trái tim em vẫn gào khóc gọi tên anh mỗi
khi đêm về.
Hạnh phúc luôn vỡ òa khi em được gặp anh. Nhưng mà em luôn khẽ
chạnh lòng vì chúng mong manh quá. Vì chúng ta vẫn chưa chính thức trở thành
chồng vợ. Và trong đáy lòng anh có thể không có bóng hình em?
Có quá nhiều thứ đầy đam mê trong cuộc sống của anh. Có lẽ em chỉ là một chùm
hoa bé nhỏ. Lặng lẽ đi bên đời anh tỏa ngát mùi hương. Có lẽ nào anh chẳng còn thương em nữa? Vứt
bỏ em trên dòng đời rồi vội vã bước đi. Dù cho em có đau khổ khóc than đến mức
nào. Quyết định của anh vẫn luôn là chúng mình phải xa nhau!
Ừ thôi! Mình sẽ xa nhau anh nhé! Chúng mình sẽ xa nhau
cho đến hết cuộc đời. Em sẽ không bao giờ
đi tìm gặp anh nữa. Cũng chẳng cầu mong, tình cờ hai đứa gặp lại nhau. Anh hãy
cứ đi trên con đường thênh thang hoạn lộ bên người. Để mình
em lẻ bóng lặng lẽ bước đi trên cuộc đời mình. Dù trái tim em vẫn còn yêu
thương anh nhiều lắm. Nhưng có lẽ em sẽ tìm cho mình một người nữa để cùng bước
đi. Vì em tuổi cũng đã quá nhiều rồi. Vẫn cứ tưởng thời gian qua em đã quên
được anh. Vậy mà khi tìm kiếm một bóng hình thay thế. Trái tim em lại gào khóc
gọi tên anh. Hóa ra quên anh là quên đi tình yêu. Đến với người khác
chỉ là sự chịu đựng trong tăm tối. Nhưng mà em vẫn phải cố gắng bước đi thôi.
Bởi vì anh đã có đôi lứa mất rồi. Mà anh đã chán em rồi, dù chưa có đôi thì
cũng chẳng thèm đến bên em.
Tình yêu ấy sẽ không bao giờ trở lại đâu mà em cứ thầm ao ước mãi. Anh đã bước
đi thật rồi, bởi vì anh chưa bao giờ thật sự yêu em! … Buồn cho một mối tình
đơn phương, em đã yêu anh nhiều hơn chính bản thân mình! Vĩnh biệt anh con
người bội bạc, nhẫn tâm, vô tình!
Tác giả: Phạm Thị
Hợi
Đọc thêm các bài viết
No comments:
Post a Comment