Em
phải ngừng nối dài sợi dây tình cảm giữa em và anh tại đây thôi. Bởi vì bản
chất tình yêu của hai chúng ta không có sự trân trọng với nhau. Chúng ta không
cho nhau là những người tốt nhất. Chúng ta đã làm cho nhau bị tổn thương bằng
những sự ngốc nghếch và khờ dại. Đã bao nhiêu lần chúng ta đi qua cuộc đời của
nhau rồi lại xót xa nhìn lại. Chỉ có điều, có lẽ là mãi mãi chúng ta phải xa
nhau.
Em vẫn nhớ đến anh với hai dòng nước mắt. Tiếp tục làm gì một thứ tình cảm đã
gây cho em quá nhiều sự tổn thương? Anh với em vẫn là một lâu đài đầy bí mật.
Bởi vì có bao giờ anh nói chuyện gì với em đâu? Giữa chúng ta chỉ là những cảm
xúc và ham muốn nhất thời. Sau tất cả, chúng ta lại cố gắng rời xa nhau. Thôi
anh cứ đi đi, đi về nơi chân trời xa ấy. Em đang cầu mong là, trong cuộc đời
này, chúng ta mãi mãi không gặp lại nhau!
Một ngày cũ đã trôi qua, một ngày mới lại đang bắt đầu. Ở ngoài kia cuộc sống
đang sôi động quá. Những con người đẹp tươi với nụ cười hạnh phúc. Họ đều là
những người giàu sang, hạnh phúc ở trên đời. Đi qua cả một thời tuổi trẻ. Em có
được gì ngoài những giọt nước mắt đắng cay? Vì thế em quyết định lại một lần
nữa chui vào một vỏ ốc. Em sẽ một mình làm tất cả những gì em muốn. Em sẽ bỏ
lại cả thế giới bên ngoài. Em cần xây dựng lại bản thân từ trong đáy sâu tâm
hồn mình.
Anh đã trở về nơi quê hương yêu dấu? Xin đừng tìm lại em như lời hứa năm xưa.
Chúng ta hãy cứ đi ngang qua cuộc đời nhau như chưa từng quen biết. Đừng gặp
lại nhau để làm gì, để rồi lạiphải
xa nhau! Bởi vì cuộc đời này có muôn vàn điều ngang trái. Đã có lý do đúng
để ngày xưa chúng ta buộc phải xa nhau. Vì thế, nếu chúng ta có ở bên nhau, thì
cũng sẽ có lý do chính đáng buộc phải xa nhau mà thôi.
Tình yêu của chúng mình cũng giống như bông hoa sữa. Nó chỉ đẹp và lung linh ở
những buổi ban đầu. Khi chúng ta đã hái nó, đã dập vùi nó xuống mặt đất. Thì
không còn ai trân trọng thứ tình cảm ấy nữa. Hoa sữa vẫn đẹp, vẫn ngọt ngào ở trên
đường phố. Nhưng đó là mùi hương hoa sữa của người ta. Hoa sữa của em và anh đã
bị dập vùi trên đường phố. Cơn mưa thời gian đã làm dập nát nó rồi. Chúng ta dù
có trân trọng và yêu thương nó. Thì chúng ta cũng chỉ tự biến mình trở thành
trò hề trong xã hội mà thôi. Thà rằng vứt bỏ đi hoàn toàn một phần của quá khứ.
Chúng ta đi vào hai ngã rẽ của cuộc đời. Chúng ta bắt đầu một ngày mới tươi
vui. Nơi không có cơn mưa trong đêm lạnh giá. Có thể cuộc đời này em đang phải
trả giá. Bởi vì em đã không chịu nâng cấp tâm hồn mình. Có lẽ đã lâu lắm rồi em
không thay mới và bồi đắp cho tâm hồn mình. Dù bên ngoài em có thay đổi. Tư
tưởng và suy nghĩ của em cũng khác ngày xưa. Nhưng tâm hồn của em vẫn như ngày
xưa. Em vẫn ngốc nghếch, ngây thơ như thế. Em vẫn bé nhỏ và thấp kém như thế
giữa dòng đời. Phải thay đổi tất cả lại thôi! Em còn có gì lưu luyến cái thế
giới này? Phải thay đổi để thực sự bước vào một tầm cao mới của cuộc đời. Cuộc
sống luôn tiếp tục và thay đổi. Khi chúng ta dừng lại và tự mãn với chính bản
thân mình. Thì cũng có nghĩa là chúng ta đang bị lùi lại ở phía sau! Em sẽ thay
đổi để cuộc đời em thay đổi. Tạm biệt những ngày tháng ngày xưa. Em sẽ đưa tất
cả vào miền quên lãng. Tất cả đã là quá khứ cả rồi, còn gì mà lưu luyến mãi
nữa. Nếu chúng ta không sống hết mình cho cuộc sống hôm nay. Thì biết đâu ngày
mai chúng ta sẽ lại tiếc nuối với những gì đã qua! Kết thúc thôi, buông tay là
hạnh phúc. Cái gì có giá trị trong ngày hôm qua đã hiện hữu trong ngày hôm nay!
Tác giae: Phạm Thị Hợi
Đọc thêm các bài viết
No comments:
Post a Comment