Mẹ yêu! Sắp đến ngày dỗ lần thứ 32 của cha rồi, mẹ có buồn không? Năm nào vào
ngày này con cũng thấy tâm trí của mẹ có sự bấn
loạn. Chắc những cảm xúc xưa cũ và hiện tại làm tâm trạng mẹ dối bời. Cuộc đời mẹ thật khổ khi lấy bố con. Chịu bao nhiêu khổ hạnh, khi
người chồng đã đi về cõi vĩnh hằng từ năm mẹ 29 tuổi. Một mình mẹ cơ cực kiếm sống nuôi 4
đứa con thơ. Con còn quá nhỏ để có thể giúp đỡ được mẹ. Mẹ ơi, giờ chúng con
đều đã lớn khôn. Đều trở thành những người thành đạt trong xã hội. Xin mẹ đừng buồn khi
đến ngày dỗ cha nữa. Nếu ở thế giới bên kia, khi cha biết những gì mẹ đã làm
cho chúng con. Hẳn cha cũng rất cám ơn mẹ.
Ngày tháng trôi qua thật nhanh, giờ tóc mẹ đã bạc hết cả rồi. Nghĩ thương mẹ đã
cả một đời vất vả, long đong. Mẹ ơi, giờ mẹ hãy cố sống cho riêng mình đi mẹ nhé. Chúng con
giờ như những con chim non đủ lông, đủ cánh chỉ muốn bay xa. Rời xa vòng tay
của người mẹ vất vả hôm sớm. Nhớ những khi nhà mình hết gạo, cả nhà phải ăn
cháo ngô. Cả gia đình mình rơi vào đói khát. Rồi gia đình
mình phải ăn cả các loại rau mọc hoang dại. Thứ mà người trong làng vẫn đi thu
hái về để cho gia súc ăn. Dù rất xấu hổ vì điều ấy, nhưng con vẫn phải ăn. Ăn để lớn, rồi con sẽ trở thành người
thành đạt. Con đã cố công học tập theo lời mẹ dạy. Vừa để làm mẹ vui lòng và
cũng là một bước đệm cho tương lai của con. Giờ con đã trở thành một nhân tài
của đất nước. Con đang ôm giấc mộng đi năm châu, bốn biển. Kiếm ra thật nhiều
tiền để thỏa mãn những ước mơ.
Cám ơn mẹ đã nuôi con khôn lớn. Lại cho con được ăn học đầy đủ hơn người. Mẹ thật tài giỏi khi nuôi nổi cả một đàn con. Giờ sức
mẹ đã cạn rồi, hãy để chúng con chăm sóc mẹ.
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Đọc
thêm các bài viết
No comments:
Post a Comment