Bước chân ra
đi rời khỏi quê hương con muốn lập được một sự nghiệp lớn
lao. Nhưng khi con trở về nơi đất mẹ quê hương với hai bàn tay trắng. Tâm hồn
con thì đầy những sự tổn thương sâu sắc. Đến mạng sống cũng suýt nữa đã không
còn. Thế mới biết lòng người trong thiên hạ thật nham hiểm, khó lường. Còn tấm
lòng người dân quê mình vẫn luôn rộng lượng, bao dung. Vùng đất quê mình chỉ có
một ham muốn làm giàu. Các chàng trai, cô gái đều hi sinh mọi thứ để làm giàu.
Chẳng thế mà quê mình giàu có nổi tiếng cả một vùng. Đi khắp thế gian, không
nơi nào tốt đẹp bằng quê hương mình.
Dân quê mình vốn chân chất, hiền lành, nhân hậu. Họ luôn sống với nhau bằng
nghĩa bằng tình. Khi được đắm mình trong bầu không khí của quê hương, xứ sở. Ta
nhận ra rằng, chẳng có nơi nào đẹp bằng quê hương. Chẳng có nơi nào cho ta thêm
nguồn sức mạnh bội phần như ở quê hương mình cả. Cảm ơn quê hương luôn dang
rộng đôi cánh đón nhận ta trở về. Dù trong mình ta vẫn đầy thương tích. Giá
không cất bước rời xa quê hương từ ngày ấy. Thì hẳn bây giờ, cuộc đời ta sẽ đẹp
hơn ngày nay rất nhiều.
Nhiều người đi xa lập nghiệp và thành danh nơi đất
khách. Nhưng đa phầncuộc sống của họ không tốt bằng khi ở trên quê
hương. Mà dù có thành danh bên ngoài như thế nào đi chăng nữa. Khi trở về quê
hương, người đó cũng không khác lúc ra đi là bao. Quê hương vẫn luôn là bầu sữa
ngọt ngào. Nuôi dưỡng tâm hồn và nhân cách của mỗi chúng ta.
Ta đã bôn ba nơi đất khách gần hết quãng đời tuổi trẻ. Để khi
trở về quê hương với chiếc ví rỗng không. Trái tim và tâm hồn ta có biết bao
nhiêu là thương tổn. Đành tự khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng tại quê hương.
Lòng tự nhủ sẽ không bao giờ rời xa quê hương nữa. Vì chính mảnh đất này đã nuôi ta lớn lên. Tâm hồn của ta đã gửi trọn ở nơi này. Biết bao
vui buồn của thủa ấu thơ cũng ở nơi đây. Cuộc sống ở nơi đất khách dẫu có sung
sướng, đủ đầy. Cũng không sung sướng bằng ở quê mình chỉ có hạt gạo, củ khoai.
Sống giữa quê hương ta như được ai đó ôm ấp, vỗ về. Bởi tình người nơi quê
hương luôn dạt dào ấm áp. Ta dang tay muốn ôm trọn quê hương vào lòng. Ôi quê hươngnhư người mẹ hiền nuôi dưỡng
tâm hồn ta.
Tác
giả: Phạm Thị Hợi
Đọc
thêm các bài viết
No comments:
Post a Comment