Hôm ở khách sạn con trai tôi rất thích ăn món mứt của
khách sạn. Bạn của nó rất thích. Món mứt đó là do chủ khách sạn học được từ
một nhà hàng rất nổi tiếng tại Italya Nó không chỉ ăn như cậu bạn nó, nó
nghĩ là có thể kinh doanh loại mứt này! Vì chủ khách sạn là bạn tôi, nên anh ấy
đồng ý bán công thức làm mứt đó với giá ba mươi triệu đồng cho con trai tôi.
Điều kiện là không được bán lại công thức đó cho ai khác nữa. Vì nhận thấy đây
là một cơ hội kinh doanh tốt, con trai tôi đồng ý mua công thức
làm món mứt nó ngay. Tôi cũng bảo con trai nên tự đầu tư kinh doanh món mứt
này, thay vì kết hợp với cậu bạn thân. Bởi vì cô giáo cháu gọi điện cho tôi nói
cháu bé hơi thụ động. Nó và cậu bạn thân có xu hướng phụ thuộc lẫn nhau. Hai
đứa bàn nhau cách làm toán rồi mới làm. Trong khi những đứa trẻ khác tự mình
làm toán. Vì thế tôi và bố cậu bạn nó quyết định để
hai đứa kinh doanh độc lập một cái gì đó. Con trai tôi
thì quyết định sản suất mứt. Sau nhiều ngày suy nghĩ, bạn con trai tôi quyết
định sản xuất men bia, để cung cấp cho nhà máy sản xuất bia của bố.
Có công thức và sự hướng dẫn tận tình của chủ khách sạn. Cộng với sự giúp đỡ
của bố, nó làm mứt thành công ngay lần đầu tiên. Và nơi đầu tiên nó
bán loại mứt dùng cho bữa tráng miệng đó là nhà hàng của bố. Các vị khách đều
hết sức hài lòng vì hương vị của nó. Thằng bé còn nghĩ ra cần phải làm thành
hộp mứt, để tiện cho việc mua đem về của khách. Vì đây là nhu cầu có thật của
khách hàng. Thế là tôi lại bảo nó nhờ một người bạn cũ của tôi thiết kế mẫu vỏ
hộp mứt cho nó. Bởi vì cậu bạn ấy của tôi là một thiên tài về những ý tưởng thiết kế. Thời sinh viên tôi đã từng
thích mê thích mệt những món đồ chơi bằng gỗ do tự cậu ấy làm. Hình ảnh hai con
gấu chơi bập bênh, con gấu kéo đàn violong, con tê giác bằng gỗ đẹp đến ngỡ
ngàng do chính đôi tay bé nhỏ của cậu ấy làm ra. Tôi đã vô cùng thán phục tài năng này của cậu ấy. Và lần này cậu ấy cũng
không làm tôi thất vọng. Con trai tôi đặt chú ấy làm một mẫu bình đựng mứt.
Nhưng chú ấy đưa ra hai mẫu. Bởi vì chú ấy thấy mẫu nào cũng đẹp, mỗi cái một
kiểu riêng. Một mẫu hình con gấu đang chơi trống. Cái trống chính là hộp đựng
mứt. Một mẫu hình con lai đạp xe trở một thùng mứt. Mẫu con lai rất đẹp và sang
trọng, chú ấy cũng muốn con trai tôi lấy cái mẫu đó. Nhưng nó không muốn, nó
lấy mẫu con gấu. Vì con trai tôi vốn
rất yêu gấu. Về mặt nghệ thuật thì mẫu đó không thể chê vào đâu được. Nhưng đây
là mẫu để đựng mứt bán. Nên tôi đề nghị anh ấy thay đổi một tý xíu thiết kế của
mình. Ví dụ như nắp đậy trở thành nắp xoay. Tai trống trở thành kẹp thiếc an
toàn. Vậy là con trai tôi sản xuất mứt từ đấy. Loại mứt nó là ra có tên là mứt
gấu. Đầu tiên nó bán món mứt tráng miệng bằng mứt này ở nhà hàng của bố. Sau đó
nhờ mối quen biết, nó bán thêm cho nhà ăn của đại xứ quán Đức. Rồi sản phẩm mứt
tráng miệng của nó gây chú ý với bà chủ tập đoàn khách sạn ngay cạnh nhà nó. Vì thế bà ấy đề nghị ăn thử! Rồi nhập một
lúc 200 kg mứt! Tôi vốn có quen biết gia đình bà ấy. Vì thế biết bà ấy đang sở
hữu bốn khách sạn rất lớn của thủ đô. Là một người kinh doanh, tôi đoán bà ấy
cố ý mua nhiều thế để buộc con trai tôi sản xuất mứt. Vì
thế bà ấy sẽ học công thức làm mứt của nó. Bởi vì giá giao bán mứt của con trai
tôi rất cao. Đúng như dự đoán, bà ấy cử người theo sát hoạt động mua trái cây
của con trai tôi. Thế là tôi bày mưu nhờ người thân của nó, mỗi người mua một
ít trái cây. Khi sản phẩm hoàn thành. Nó nhờ thêm những người bạn thân đổ sản
phẩm vào hộp. Rồi nhờ bố và bác đem sang, giao hàng và nhận tiền. Dù làm ăn với
một đứa trẻ, nhưng lại có người lớn đứng ra, vì thế khách sạn giữa đúng lời hứa
ban đâu, trả tiền đầy đủ cho thằng bé. Dù ban đầu họ định bớt đi một ít. Vì họ
rất khó chấp nhận phải trả một cái giá như thế cho mấy loại trái cây làm mứt.
Nhưng mọi chuyện đã ổn. Người bạn của tôi đã bán công thức làm mứt cho thằng bé
rất lo lắng tìm đến thằng bé. Anh ấy đề nghị trả nó ba năm triệu để nó không
bán công thức làm mứt cho đối thủ cạnh tranh của khách sạn nhà anh ấy. Nhưng nó
từ chối, nó nói tôi đã dặn là nó không được bán công thức đó cho ai, nhất là
cho đối thủ cạnh tranh của người đã giúp nó. Đây có lẽ là một trong những bài
học làm người đầu tiên tôi dạy nó. Tôi thật sự rất tự hào về con trai. Nó thật sự xuất sắc!
Truyện dài: Hoàng Tử Bé
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Đọc thêm
các bài viết
<< Mùa rụng lá
No comments:
Post a Comment