Một
nhược điểm khi cho trẻ lao động và kiếm tiền sớm là bọn trẻ sẽ yêu sớm. Nếu không
biết giáo dục, uốn lắn trẻ một cách khôn khéo, chúng sẽ bị hư. Con trai tôi và cậu bạn thân của nó cũng tương tự
như thế. Vào một buổi tối đẹp trời, tôi nhận được điện thoại của bà nội nó. Bà
bảo bà chịu không nói được con trai tôi. Tiếng bố nó thì quát nó ầm ầm trong
nhà. Nó thì chạy vào ngôi nhà nhỏ trong vườn, do bố cháu xây cho và tuyên bố sẽ
bỏ nhà ra đi! Bất ngờ hơn là cậu bạn thân của nó cũng quyết định bỏ đi cùng nó.
Tôi không thể hiểu tại vì sao mà cả hai đứa bé đều bị mắng, đánh
và đuổi đi như thế! Nguyên nhân là bọn trẻ con đòi ... lấy vợ! Chuyện thật như
đùa, bọn trẻ con lý luận chúng đã yêu, và có đủ tiền để lo cho một gia đình. Vì thế chúng đòi lấy
vợ. Tôi bảo bố và bà nội thằng bé yên tâm, tôi sẽ có cách giúp bọn trẻ hiểu ra
là chúng chưa trưởng thành, chúng không thể lấy vợ. Và chúng chưa thể rời xa
vòng tay che trở, bảo vệ của cả đại gia đình. Dù chúng đã tự làm ra rất nhiều
tiền!
Vì thế tôi tạm thời đồng ý cho bọn trẻ rời nhà ra đi. Nhưng tôi vẽ đường cho
chúng nó đến ở khách sạn của người bạn học chung thời đại học
với tôi. Đó là một khách sạn sang trọng, nằm trên phố cổ của Hà Nội. Khi đặt
phòng để ngủ qua đêm, thằng con trai tôi đã sợ rúm. Vì giá phòng ở đây quá cao. Vì đấy là khách sạn tôi bảo hai đứa trẻ ở
tạm để gia đình hai bên bớt nóng, nên bọn trẻ đành thuê chung một phòng khách
sạn loại rẻ nhất. Khi người phục vụ đem túi đồ nhỏ lên phòng cho bọn trẻ, anh
ta lịch sự xin bọn chúng tiền boa! Tất nhiên con trai tôi đã nổi nóng vì việc
này! Nó nói: Sao chú làm giúp cháu có mỗi một việc nhỏ như thế mà cũng đòi tiền
thưởng? Nhưng mà cuối cùng nó cũng buộc phải đưa cho người phục vụ của khách
sạn hai mươi nghìn tiền công xách đồ, và dẫn lên tận phòng. Hai đứa
trẻ bắt đầu cảm thấy thật sự
bị tổn thương. Chúng không bao giờ tưởng tượng ra giá để chúng có một chỗ ngủ
qua đêm lại đắt đến thế. Và chúng phải trả tiền. Chúng không bao giờ tưởng
tượng ra giá để chúng có một chỗ ngủ qua đêm lại đắt đến thế. Và chúng phải trả tiền khi người khác giúp mình. Trong khi ở
nhà chúng luôn được cả gia đình chăm sóc hoàn toàn miễn phí. Buồn hơn là căn
phòng khách sạn cũng không có gì đặc biệt. Bộ ghế trong phòng cùng loại với ghế
ở phòng khách ở nhà của con trai. Chiếc giường ngủ thì giống hệt ở nhà của bạn
con trai tôi. Bọn chúng không có trò gì để chơi, việc gì để làm. Bọn trẻ bắt
đầu khóc và gọi điện cho tôi đòi về nhà. Tôi ôn tồn bảo các cháu cứ yên tâm ở
lại khách sạn. Vì chủ khách sạn là bạn tôi. Hơn nữa dù sao các cháu cũng đã trả
tiền phòng, hãy ngủ ở đấy một đêm cho biết. Và bạn tôi cũng đang có ý tưởng
trang trí lại khách sạn. Tôi bảo con trai tôi và bạn nó quan sát khách sạn rồi
góp ý, vì biết đâu ý kiến được thực hiện, nó sẽ có phần thưởng. Vì thế nó nhờ người phục vụ dẫn đi thăm
quan toàn bộ khách sạn. Sau về phòng thì bọn trẻ được khách sạn phục vụ một bữa
ăn nhẹ theo suất của khách sạn. Thức ăn thì có một ít, rượu thì bọn trẻ không
uống được, nên chúng buồn lắm. Tôi cũng nhận ra đây là một việc chưa tốt ở
khách sạn, và bảo nó ghi lại để phản ánh với chủ khách sạn. Suất ăn phục vụ cho
trẻ con ngủ tại khách sạn phải có sữa, thay vì là rượu! Con trai tôi đặc biệt
thích món mứt tráng miệng của khách sạn. Vì thế, hai đứa trẻ cứ liên tục gọi
chú phục vụ đem thêm món này đến. Nó học đòi theo mấy ông khách hợm hĩnh khi
gọi thêm đồ ăn ở nhà hàng của bố, và cũng tỏ ra phách nối ra trò. Bố nó bảo tôi
hay đến giả làm khách ở khách sạn, có gì còn ứng cứu nó. Nhưng tôi gạt đi, vì
dù sao chủ khách sạn cũng là một người bạn lớn, một người anh trai không cùng
huyết thống với tôi! Ngay khi vẽ đường cho con trai và bạn nó đến khách sạn
ngủ. Tôi đã gọi điện cho bạn tôi, bảo anh ấy cứ lờ bọn trẻ, coi chúng như một
vị khách bình thường. Biết bọn trẻ đang cuấy dóc ở khách sạn, nhưng tôi
mặc kệ. Vì dù sao bọn chúng cũng đã trả tiền sằng phẳng. Con trai tôi muốn làm
hoàng tử, thích ăn gì thì ăn, thích làm gì thì làm. Bố mẹ, ông bà, ... không ai
có quyền can thiệp! Được một tối làm hoàng tử, chúng nó hào hứng lắm. Cứ khoảng
mười phút nó lại gọi người phục vụ và kêu ầm lên: Cho chúng tôi thêm một đĩa
mứt nữa! Rồi một lần chúng nó bất ngờ gặp cậu bạn học cùng lớp đang nghỉ cùng
gia đình tại khách sạn đối diện. Phòng đó là phòng hạng sang lên rất đẹp. Cậu bạn
này vốn chê con trai tôi nhà nghèo nên phải vất vả lao động kiếm tiền từ nhỏ.
Đang máu sĩ, con trai tôi dõng dạc ưỡn ngực ra lệnh với phục vụ: Tại sao phòng
của tôi lại bé và xấu như thế này? Đổi ngay cho tôi phòng đẹp nhất khách sạn
cho tôi. Biết chuyện, tôi vội phanh thằng bé lại. Vì phòng cao cấp nhất của
khách sạn chắc chắn sẽ có giá rất cao! Thế là nó thay đổi mệnh lệnh, đổi sang
phòng giống phòng mà gia đình thằng bạn lớp nó đang ở. Sau một đêm
vất vả phục vụ hai ông vua con đủ trò trống. Mỗi đứa mất trả mất ba triệu cho
khách sạn. Sáng hôm sau, nó từ khách sạn chạy thẳng về nhà, giọng khóc mếu đầy
tiếc nuối: Oai sĩ chẳng được cái gì, mất ngay ba triệu! Vì một tháng nó chỉ
được tiêu năm triệu, nên ba triệu là một số tiền lớn. Tâm hồn non nớt của nó
thật sự mệt mỏi vì phải ở một nơi xa lạ, không có người thân, cái gì cũng phải
mất tiền! Từ hôm đó nó không bao giờ dám nhắc đến chuyện bỏ nhà đi nữa! Còn
chuyện chúng nó đòi lấy vợ thì giống như chưa từng xẩy ra. Nó cũng hiểu rằng dù
có rất nhiều tiền, nhưng nó vẫn chỉ là một đứa bé. Thế giới rộng lớn vô cùng,
và có rất nhiều thứ chúng chưa thể làm. Có rất nhiều thứ chúng cần tiếp tục học
tập! Chúng cũng hiểu hơn về giá trị của gia đình! Tôi cũng hướng dẫn nó viết
email phản hồi lại khách sạn những việc chưa hài lòng ví dụ như: Giá tiền khách
sạn rất đắt! Phục vụ làm gì giúp khách cũng đòi tiền thưởng. Phục vụ cả trẻ con
rượu. Lẽ ra phải thay bằng sữa tươi hoặc sữa chua ... Sau đó thì khách sạn đã
gửi thư cảm ơn về những phản ánh của nó. Vì có nhiều ý kiến được khách sạn ứng
dụng, nó được bên khách sạn gửi tặng quà và tiền.
Thực ra bạn tôi không lỡ nấy tiền của nó. Cậu bạn nó thấy thế khóc te tua. Nó
nói khách sạn không công bằng, chỉ gửi trả tiền con trai tôi, mà không trả lại
nó. Tôi lại phải nhẹ nhàng giải thích là tất cả khách sử dụng dịch vụ của khách
sạn đều phải trả tiền. Vì những ý kiến đóng góp của con trai tôi đều được khách
sạn áp dụng, vì thế nó được thưởng. Còn cậu bé đó cũng đóng góp được một ý
tưởng trang trí khách sạn rất tốt. Vì thế nó cũng được khách sạn gửi tặng một
túi hoa quả thật là to! Vì thế mọi người đều rất vui!
Truyện dài: Hoàng Tử Bé
Tác giả: Phạm Thị Hợi
No comments:
Post a Comment