Ngày xưa, từ ngày xưa lắm. Khi ấy tôi còn là một đứa bé. Và
chị gái tôi hay bế tôi sang nhà một chị bạn học chung lớp ở xóm bên chơi. Cái
cổng mát rượi bóng cây xanh và sạch sẽ nhà chị ấy là nơi tụ họp của đám trẻ con
xóm trên và xóm dưới. Và nơi ấy trong miền ký ức của tôi thân thương như chính
góc vườn cổ tích ở nhà tôi vậy. Chị bạn với chị gái tôi là cô gái rất xinh đẹp,
giỏi giang, đảm đang và khéo léo. Tôi rất quý chị ấy. Đôi khi còn quý chị ấy
hơn cả chị gái tôi. Vì chị luôn ngọt ngào và rất biết lo lắng và chăm sóc cho
gia đình cũng như các em của chị ấy. Chị lại không có tính hay ghen tức và
tranh giành như chị của tôi.
Mẹ tôi và mẹ chị ấy cũng từng là bạn học cũ.
Họ khá thân nhau. Ngày đó bác họ tôi làm ăn thua lỗ. Nợ lần chồng chất. Bọn chủ nợ thuê cả đầu gấu về nằm phục ở nhà bác. Cả gia đình bác tái mặt nháo nhào đi tìm nơi vay nợ. Chuyện càng trở nên rất khó khăn khi nhà cửa vườn tược của gia đình bác ở trong ngõ và đang nợ lần chồng chất nên rất khó đem đi cầm cố. Họ hàng cũng rất khó khăn vì khi hỏi được vợ thì chồng không đồng ý, hỏi được chồng thì vợ không đồng ý. Cảm thương , lo lắng và xót xa cho hoàn cảnh đứa cháu ruột. Bà ngoại đã buộc mẹ đem cầm cố toàn bộ gia sản nhà tôi cho nhà chị bạn gái của chị tôi để lấy tiền cho bác họ tôi trang trải nợ lần và đầu tư làm ăn mới lấy lại những gì đã mất. Với lời hứa bảo đảm là nếu không may bác tôi không trả được nợ, gia đình tôi bị mất toàn bộ gia sản thì bà ngoại sẽ cho gia đình tôi một mảnh vườn nhỏ để làm nơi sinh sống. Biết là liều, nhưng mà thương và lo lắng cho mấy đứa nhỏ đẹp như tranh vẽ bị đầu gấu tiếng là bế hộ để gia đình đi lo tiền trả nợ chứ thực ra là đang bị bắt làm con tin. Đứa bé ấy là người giữ hương hỏa cho bên họ ngoại của mẹ. Thế là mẹ đành đồng ý. Gia đình tôi đã trở thành con nợ của gia đình chị bạn của chị gái tôi. Từ ngày đó thái độ của mấy chị em chị ấy với tôi trở lên hách dịch và coi thường. Họ thoải mái ưỡn ngực và coi như người trên với tôi, thoải mái đối xử thô bạo với tôi. Cũng từ ngày đó tôi không bao giờ đến cái cổng đó chơi nữa. Tôi chui rúc và chơi ở sân vườn nhà mình. Bỗng một ngày mấy chị em nhà chị gái chị tôi ầm ầm hung dữ kéo đến nhà tôi. Mặt họ đỏ phừng phừng, người để hai tay chống eo hông, người xỉa xói chỉ chỏ. Họ chửi mẹ tôi là đồ lừa đảo, đã đến hạn mà chưa kịp trả nợ. Và họ tuyên bố tịch thu nhà của tôi, đuổi hết mấy chị em tôi ra khỏi nhà, ầm ầm vứt đồ đạc, bàn ghế của gia đình tôi ra sân. Chị lớn nhất của tôi thì im lặng vì đó là bạn của chị ấy và chị ấy quen thần phục chị kia. Chị nữa chỉ biết khóc và kêu gào, xin xỏ khi bị mấy đứa em khỏe mạnh và đầu gấu của chị kia xô đẩy ra ngoài. Chị nữa thì ngoan ngoãn thu dọn quần áo của mình đem ra ngoài sân. Tôi hồi đó bé nhất, có lẽ là chưa đi học lớp một. Tôi kiên quyết không chịu đi. Vì nó là nhà của tôi. Bác tôi nợ tiền nhà chi ấy, bác tôi sẽ trả. Khi tôi cố gắng giữ chặt cái ghế đẩu của gia đình không để cho chị ấy vứt nó ra ngoài sân thì chị gái bạn tôi dang thẳng cánh tay tát thẳng vào mặt tôi một cái khiến tôi văng ra xa, máu miệng túa ra làm mọi người hàng xóm không thể làm ngơ xúm vào can hai đám trẻ con của hai gia đình không lao vào đánh cãi chửi nhau nữa. Có lẽ tôi đã bị ngất đi vì cái tát quá mạnh. Nhà chị ấy chuyên sống bằng nghề gá bạc và cho vay nặng lãi nên rất giàu có. Ai đến nhà chị ấy mà đánh bạc thắng khi đi về lập tức gia đình chị ấy cho người đánh đến nỗi không thể về được vì tội: ăn non! Tóm lại ai vào nhà chị ấy đánh bạc đều bị thua sạch sẽ thì mới có thể ra khỏi nhà chị ấy một cách an toàn bình thường được. Có khi còn mang công mắc nợ hoặc cầm cố tài sản với gia đình chị ấy đấy chứ. Gia đình chị ấy còn thuê cả võ sư bảo vệ và dậy võ cho cả gia đình họ. Lực lượng công an đã nhiều lần rình bắt nhưng không được vì gia đình chị quá tinh vi và có nhiều lối đi hết sức bí mật.
Họ khá thân nhau. Ngày đó bác họ tôi làm ăn thua lỗ. Nợ lần chồng chất. Bọn chủ nợ thuê cả đầu gấu về nằm phục ở nhà bác. Cả gia đình bác tái mặt nháo nhào đi tìm nơi vay nợ. Chuyện càng trở nên rất khó khăn khi nhà cửa vườn tược của gia đình bác ở trong ngõ và đang nợ lần chồng chất nên rất khó đem đi cầm cố. Họ hàng cũng rất khó khăn vì khi hỏi được vợ thì chồng không đồng ý, hỏi được chồng thì vợ không đồng ý. Cảm thương , lo lắng và xót xa cho hoàn cảnh đứa cháu ruột. Bà ngoại đã buộc mẹ đem cầm cố toàn bộ gia sản nhà tôi cho nhà chị bạn gái của chị tôi để lấy tiền cho bác họ tôi trang trải nợ lần và đầu tư làm ăn mới lấy lại những gì đã mất. Với lời hứa bảo đảm là nếu không may bác tôi không trả được nợ, gia đình tôi bị mất toàn bộ gia sản thì bà ngoại sẽ cho gia đình tôi một mảnh vườn nhỏ để làm nơi sinh sống. Biết là liều, nhưng mà thương và lo lắng cho mấy đứa nhỏ đẹp như tranh vẽ bị đầu gấu tiếng là bế hộ để gia đình đi lo tiền trả nợ chứ thực ra là đang bị bắt làm con tin. Đứa bé ấy là người giữ hương hỏa cho bên họ ngoại của mẹ. Thế là mẹ đành đồng ý. Gia đình tôi đã trở thành con nợ của gia đình chị bạn của chị gái tôi. Từ ngày đó thái độ của mấy chị em chị ấy với tôi trở lên hách dịch và coi thường. Họ thoải mái ưỡn ngực và coi như người trên với tôi, thoải mái đối xử thô bạo với tôi. Cũng từ ngày đó tôi không bao giờ đến cái cổng đó chơi nữa. Tôi chui rúc và chơi ở sân vườn nhà mình. Bỗng một ngày mấy chị em nhà chị gái chị tôi ầm ầm hung dữ kéo đến nhà tôi. Mặt họ đỏ phừng phừng, người để hai tay chống eo hông, người xỉa xói chỉ chỏ. Họ chửi mẹ tôi là đồ lừa đảo, đã đến hạn mà chưa kịp trả nợ. Và họ tuyên bố tịch thu nhà của tôi, đuổi hết mấy chị em tôi ra khỏi nhà, ầm ầm vứt đồ đạc, bàn ghế của gia đình tôi ra sân. Chị lớn nhất của tôi thì im lặng vì đó là bạn của chị ấy và chị ấy quen thần phục chị kia. Chị nữa chỉ biết khóc và kêu gào, xin xỏ khi bị mấy đứa em khỏe mạnh và đầu gấu của chị kia xô đẩy ra ngoài. Chị nữa thì ngoan ngoãn thu dọn quần áo của mình đem ra ngoài sân. Tôi hồi đó bé nhất, có lẽ là chưa đi học lớp một. Tôi kiên quyết không chịu đi. Vì nó là nhà của tôi. Bác tôi nợ tiền nhà chi ấy, bác tôi sẽ trả. Khi tôi cố gắng giữ chặt cái ghế đẩu của gia đình không để cho chị ấy vứt nó ra ngoài sân thì chị gái bạn tôi dang thẳng cánh tay tát thẳng vào mặt tôi một cái khiến tôi văng ra xa, máu miệng túa ra làm mọi người hàng xóm không thể làm ngơ xúm vào can hai đám trẻ con của hai gia đình không lao vào đánh cãi chửi nhau nữa. Có lẽ tôi đã bị ngất đi vì cái tát quá mạnh. Nhà chị ấy chuyên sống bằng nghề gá bạc và cho vay nặng lãi nên rất giàu có. Ai đến nhà chị ấy mà đánh bạc thắng khi đi về lập tức gia đình chị ấy cho người đánh đến nỗi không thể về được vì tội: ăn non! Tóm lại ai vào nhà chị ấy đánh bạc đều bị thua sạch sẽ thì mới có thể ra khỏi nhà chị ấy một cách an toàn bình thường được. Có khi còn mang công mắc nợ hoặc cầm cố tài sản với gia đình chị ấy đấy chứ. Gia đình chị ấy còn thuê cả võ sư bảo vệ và dậy võ cho cả gia đình họ. Lực lượng công an đã nhiều lần rình bắt nhưng không được vì gia đình chị quá tinh vi và có nhiều lối đi hết sức bí mật.
Ngày đó, tôi còn rất nhỏ nhưng cái tát mạnh ngay giữa ngôi
nhà của mình cùng thái độ coi thường, lời lẽ xúc phạm gia đình tôi của bốn chị
em nhà đó mà chị ấy là người cầm đầu đã làm trái tim tôi bị bổn thương sâu
sắc. Tôi vô cùng căm thù khi bọn chúng sung sướng ung dung kê bàn ghế nhà họ vào nhà của tôi và hoan hỉ ăn mừng chiến thắng với nhau. Trong khi mấy chị em
tôi nhếch nhác, khóc mếu cùng đống đồ đạc bị vứt ra ngoài sân nắng chang chang
giữa trưa tháng sáu. Tôi thề sẽ trả thù chị ấy. Tôi bắt chị ấy phải trả giá cho
tất cả những việc này. Dù sao thì cũng chưa đến hạn ngày trả nợ. Mấy chị em nhà
chị ấy không thể dựa vào việc lương giáo viên của mẹ tôi có mấy đồng bạc không
thể trả nợ mà sang chiếm nhà của tôi khi chưa đến hạn được. Khi người ta càng yêu
mến một ai đó bao nhiêu thì sẽ càng bị tổn thương sâu sắc khi bị người đó đối
xử tệ bấy nhiêu. Rồi mẹ tôi về nhà, mấy chị em nhà đó bị đuổi ra khỏi nhà tôi
để người lớn giải quyết không thì sẽ báo công an. Đồ đạc nhà tôi đang bị vứt
lỏng chỏng ngoài sân được chị em tôi đem vào nhà một cách nặng nề và đầy lo
lắng. Chưa bao giờ tôi cảm nhận giá trị sâu sắc của một ngôi nhà nhiều đến thế.
Xảy nhà ra thì thất nghiệp. Nếu bạn luôn được sống trong sự ấm êm và hạnh phúc
của gia đình thì sẽ không cảm nhận được điều ấy đâu. Bác tôi đã trả nợ đúng
hạn. Bà mẹ của mấy đứa trẻ kia ngượng ngùng với bạn cũ vì chưa đến hạn trả nợ
mà sai con cái ầm ầm đến thu nợ, đem cả bàn ghế sang để ngồi. Nên đã phủ nhận
hoàn hoàn sự việc. Họ đổi trắng thay đen nói rằng thấy gia đình tôi nghèo bèn
đem cho bộ bàn ghế cũ vì nhà họ mới mua sập không hợp với bộ xa lông kiểu cách
ấy. Mẹ tôi biết là tôi vẫn đang chịu rất nhiều ấm ức vì sự việc ấy nhưng cũng
tặc lưỡi cho qua vì nhờ thế mà gia đình
tôi có người đem đến tận nhà cho một bộ
xa lông khá đẹp. Còn gia đình kia phải ngồi đất và chiếu rách suốt một thời
gian dài mới mua mới một bộ ghế khác. Tôi phải trả thù, nhưng tôi quá nhỏ bé và
yếu đuối không thể làm gì trước sự súc phạm và thách thức của chị ta.
Sự tổn thương của ngày ấy đã khắc ghi trong trái tim non nớt
của tôi rất nhiều năm sau đó. Và tôi âm
thầm tìm hiểu chị ta kỹ hơn, tôi muốn chị ấy phải trả giá vì những thương tổn
đã gây ra trong trái tim tôi. Khi biết chị ấy rất yêu một anh bạn cùng làng.
Tình yêu của họ rất gắn bó và tha thiết mặc dù nhà anh kia nghèo. Thế là tôi đã
tiếp cận và gây hiểu lầm sâu sắc đến mức không thể giải thích giữa hai người. Ý
định trả thù chị ấy đã đè nặng lên trái tim tôi suốt những năm tháng ấu thơ.
Năm ấy tôi 13 tuổi, rất thông minh, học giỏi và xinh gái. Đến bây giờ nghĩ lại
tôi thấy hơi xấu hổ về bản thân. Tại sao tôi lại có thể dựng lên một kịp bản
hoàn hảo và hư hỏng đến thế. Tôi đã đi bên cuộc đời chị để tìm cơ hội buộc chị
phải trả giá vì những gì đã gây ra với trái tim non nớt của tôi. Và tôi đã
thành công. Tôi thoải mái và hả hê khi thấy chị rên xiết trong đau khổ. Tình yêu
đầu đời của chị vỡ òa như màu nắng thủy tinh trong mắt tôi. Chị đỗ đại học và
đi học ở xa nhà. Tôi bỗng thấy nhớ chị. Có lần thấy chị hùng biện trong cuộc
thi SV96 trên truyền hình, tôi thấy tự hào vì chị ở trong lòng. Giá tôi đã
không trả thù chị, giá tôi có thể tha thứ cho chị, chị đã có thể là một người
bạn tốt, một chị gái tốt của tôi. Nghĩ đến chuyện đó, tôi lại thấy ghét chị.
Tôi không nghĩ mình đã sai. Từ ngày ăn cái tát mạnh tay của chị trong chính căn
nhà thân yêu của mình, tôi chưa từng chào chị một câu. Từ ngày tôi trả thù chị,
chị cũng chưa từng nói với tôi một tiếng.
Tôi đủ lớn khôn để thấy trong dòng đời ngược xuôi hỗn tạp,
giá trị của lòng khoan dung và vị tha thật lớn. Tôi đã nguôi ngoai chuyện xưa
và thấy xót thương cho những giọt nước mắt chị đã phải chảy vì tôi. Tôi đã muốn
nói ra sự thật. Và tôi nghe nói chị đã có người yêu mới. Đó là một anh công an.
Trò đời thật lắm éo le. Gia đình phạm pháp thì hay yêu và lấy công an, kẻ thất
học thì hay vương vào chuyện tình với người có học vị cao. Sự hấp dẫn của hai
con người không phải hay dựa trên sự tương đồng mà đôi khi họ hấp dẫn nhau bởi
hai sự khác biệt, thậm chí là đối nghịch lẫn nhau. Tôi cũng vui cho chị, cầu
mong hạnh phúc của chị được trọn vẹn. Có một lần tôi tình cờ gặp chị trên đường,
tôi đã chào chị khiến mặt chị đầy những âu lo và tức giận vì không biết em lại
làm trò gì để hủy hoại tình yêu của chị nữa đây. Tôi chỉ nhẹ nhàng nói ra sự
thật và cầu chúc cho chị được hạnh phúc. Lòng tôi thì thấy nhẹ nhàng thanh thản
đến lạ kỳ. Tôi biết lòng chị đang cồn
cảo nổi sóng. Tôi biết chị sẽ thù và giận tôi hơn. Nhưng mà tôi vẫn phải nói
ra, để chị thôi không thù hận một người bạn cũ vì nghĩ người đó đã phản bội
chị. Để chị thêm trân trọng và tin tưởng vào tình yêu hiện tại. Và vì một lẽ đơn
giản, sự thật vẫn là sự thật mà thôi. Sự thật như thế nào thì cũng phải để cho
nó đúng như thế thôi.
Trả thù là đào ra hai cái hố, một cái hố dành cho kẻ thù và
một cái hố tự chôn mình. Nếu bạn có ý định trả thù ai đó, hãy dừng lại suy nghĩ
xem người đó có đáng bị ta trả thù. Khi trả thù rồi ta sẽ mất gì và được gì.
Nói vậy không phải ta sẽ tha thứ cho tất cả những lỗi lầm của kẻ khác gây ra
với ta. Mọi việc cần căn cứ vào pháp luật, luân lý, đạo đức và mức độ nặng nhẹ
của từng hoàn cảnh cụ thể. Nhưng cố gắng dùng lòng khoan dung, sự vị tha với
người khác thì tốt hơn cả
Ừ nhỉ, có phải vì có một tình yêu chưa trọn vẹn mà tôi đang
nghĩ tôi đang phải trả giá cho việc tôi làm khi tôi còn ở tuổi niên thiếu? Vậy
ai sẽ trả giá cho những cảm xúc đớn đau khi tôi còn ở tuổi ấu thơ? Ân ân tương
báo biết bao giờ mới thôi? Tôi nghĩ đã đủ rồi. Dù sao em cũng xin lỗi chị, chị
ơi, chúc chị mạnh khỏe và thành công nhé. Nếu thời gian quay trở lại, em sẽ bỏ
qua cho chị, dù sao từ sâu thẳm trong lòng, em rất quý chị. Và em đã sai khi đem
nhân phẩm của mình ra để phá vỡ tình yêu của chị rồi. Chị bỏ qua cho em nhé,
đấy chỉ là em của ngày xưa thôi!
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
No comments:
Post a Comment