2015-03-27

40 Năm - Một Thời Để Nhớ

1.
Tấm hình đen trắng
Tróc lở bụi thời gian
Bốn mươi năm
Một thời để nhớ.


Vòng quanh nước mắt
Còn ai? Ai mất?

Tạo đã ra đi trong chiến tranh
Chưa kịp thành người đàn ông đích thực
Hiển, Khải, Thiện, Phấn ... đâu rồi
Còn đây mươi người chúng tớ
Trẻ nhất cũng sang tuổi lục tuần
Tóc pha sương
Chỉ các bạn
Là còn trẻ mãi ...
Về đây
Về đây
Các bạn ơi!
Về với bọn mình
Nhận nhau ngày gặp mặt.

2.
Thuở ấy
Thầy trò  chúng mình thương nhau đến thế
Chia nhau củ khoai nước thôn Bồng
Cơm gạo thiếu
Nghĩa tình sâu nặng...

Thuở ấy
Tình yêu học trò
Vụng dại và sáng trong như tình bạn
Câu dân ca:
"Đường Thạch Đà lắm cát dễ đi
Con gái Thạch Đà ..."
Cứ vấn vít suốt một thời thơ trẻ.
Thương nhau chẳng lấy được nhau
Để lại một thời ...
                           bối rối.
Giờ gặp lại
Mắt có đong đưa
(Cái ngày xưa ấy bây giờ ở đâu?)
Thuở ấy
Thầy trò chúng mình vui thật
Ra tết du xuân
Nối đuôi nhau
Như chơi rồng rắn
Lỡ chào vợ trò bằng bác
Tiếng cười như thác đổ sau lưng...
Chao ôi!
Lũ "Nhât quỷ nhì ma"
Giờ đã thành
Ông - Bà -Cụ- Kị...

3.
Thuở ấy...
Mỗi người mỗi ngả
Có người ra chiến trường ngã xuống
Có người thành vị tướng
Có người cuốc bẫm cày sâu
Có người ...
Thôi! Có gì đâu
Bốn mươi năm
Về đây
Tất cả đều là Bè Bạn.

                                  Tác giả: Phùng Ngọc Liên
Đọc thêm các bài

No comments:

Post a Comment