Bố ạ! Dạo này bố có khỏe không? Công việc
của bố hẳn là rất tốt? Và bố đang hạnh phúc? Còn con, mọi việc đang khá ổn. Con
đang rất cố gắng tiến lên mỗi ngày. Một cuộc sống không có bố ở bên đã quá quen
rồi. Vì thế con vẫn cảm thấy khá tốt. Từ ngày bố bỏ rơi con và mẹ lại quê nhà. Để vun
vén cho một hạnh phúc tốt đẹp cho tương lai của bố. Khi ấy con mới lên 2 tuổi.
Con không nhớ và biết nhiều lắm. Nhưng con nhớ là mẹ đã rất buồn và đau khổ.
Con không trách bố, con trách người phụ nữ mới của bố đã kéo bố ra khỏi mẹ và
con. Con giận cô ấy vì đã xúc phạm mẹ rất nặng nề.
Mà chuyện ấy qua lâu rồi bố nhỉ. Con đã vẫn lớn lên và trở thành một người khá
tốt đẹp. Mẹ đã nuôi con bằng đồng lương ít ỏi của một giáo viên và từ việc buôn
bán nhỏ. Cuối cùng con cũng đã tốt nghiệp đại học mà không cần có bất kỳ sự trợ
giúp nào của bố. Đôi khi con đã gặp rất nhiều khó khăn vì người thầy và cũng là
cha người vợ hiện tại của bố. Ông ta còn dựa vào vị trí là hiệu trưởng trường
đại học con đang học để ép những giáo viên khác phải làm hại con. May mắn là
con đã vượt qua tất cả.
Nhưng bố ạ, thật lòng con rất không hài lòng vì người vợ mới của bố. Cô ấy thật là con người
xấu xa và có 2 bộ mặt quá khác biệt. Con đã giúp đỡ cô ấy rất nhiều trong cuộc
sống. Vậy mà cô ấy đã hơn một lần muốn đẩy con vào chỗ chết. Ôi, cái mối quan
hệ mẹ kế, con chồng thật là cay nghiệt.
Vậy mà bố đã định đón con về nhà sau khi cưới vợ. Điều ấy
thật quá buồn cười bố ạ. Nói thật với bố, nếu bố không lấy vợ. Sống độc thân
đến hết đời. Thì con sẽ về nhà với bố. Nhận tổ tiên gia đình họ Đỗ. Con còn có
thể đổi sang họ Đỗ cho đúng với việc con là con đẻ của bố. Vì khi ấy con là đứa con duy nhất của bố.
Nhưng mà bố đã lấy vợ, rồi bố vợ bố đã sinh ra ba người con. Con trở thành
người thừa trong mắt bố. Vậy hãy cứ để con đem họ Phạm, cái họ của người chồng
đã chết của mẹ đi.
Nếu được chọn bố để
được sinh ra, con sẽ không bao giờ chọn bố làm bố cua con. Nhưng mà con đâu có
cái quyền đó. Cũng may là bố đã bỏ rơi con từ khi con còn rất nhỏ vì sợ vất vả,
tốn kém. Thế lên con và bố chẳng hề có một mối liên hệ gì. Vậy cứ để nó diễn ra
như thế đi bố nhỉ? Mình là người xa lạ mà. Con chỉ vô tình vào học tại ngôi
trường mà bố làm giáo viên thôi. Và đó là một sai lầm lớn nhất trong cuộc đời
của con. Tại ngôi trường đó, con đã rơi vào sự hỗn loạn và đau khổ rất nặng nề.
Con còn gặp rất nhiều sự nguy hiểm đến tính mạng từ bố và từ những người phụ
nữ của bố. Mình lại là những
người xa lạ bố nhỉ? Con họ Phạm, và chỉ có duy nhất
một người bố đã chết từ khi con chưa kịp sinh ra. Cứ nghĩ như vậy cho nó nhẹ
đầu. Thay vì khóc lóc, hờn tủi vì số phận con chẳng ra gì!
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Đọc
thêm các bài viết
No comments:
Post a Comment