2014-03-25

Một lần gặp Tiên Nữ


Bạn có tin truyền thuyết về Tiên nữ? Loài sinh vật có hình dáng gần giống con người nhưng bé nhỏ, có năng lực siêu nhiên và sinh đẹp như loài bướm chúa thường xuất hiện trong các câu chuyện cổ tích xa xưa cứu giúp người lương thiện gặp nạn. Hẳn bạn cũng như tôi xưa kia không tin sự tồn tại của Tiên nữ là có thật, chỉ là cổ tích hay truyền thuyết xa xưa về những xứ sở diệu kỳ. Nhưng đến một ngày tôi đã tin rằng tất cả điều ấy là sự thật. Những tri thức mà nàng Tiên nữ cho tôi, khi tôi đã có may mắn được gặp đã trở thành nghị lực, và cốt cách của tôi trên mỗi nẻo đường đời! Và hôn nay tôi xin trân trọng kể cho quý vị nghe về câu truyện thần kỳ mà tôi đã dấu kín trong lòng từ lâu như sau:
                                      Ảnh internet
          Đó là vào năm tôi mười ba tuổi và đang học lớp bẩy. Những lỗ lực học tập của tôi đã đem lại kết quả rất khả quan. Cộng với cách cư xử rất hiền hòa và lịch thiệp với mọi người. Tôi được thầy cô yêu mến. Bạn bè rất quý trọng và nể phục tôi. Tôi thường xuyên nhận được những lời ngợi khen của thầy cô giáo và sự tụng ca của bạn bè. Và tôi đã rất hạnh phúc vì điều đó Tôi luôn tự nhủ bản thân là phải cố gắng nhiều hơn, tiến bộ nhiều hơn, tốt đẹp nhiều hơn để không phụ tình cảm của thầy cô và bạn bè đã dành cho tôi. Thế nhưng những lời ngợi khen về tôi đến tai mẹ đã trở thành cái gai nhất định phải nhổ bỏ trong mắt chị gái tôi . Vì thấy mẹ thiên vị và yêu mến tôi nhiều hơn vì tôi bé nhất nhà nhưng lại làm gần như tất cả các công việc trong nhà. Học hành lại ngày càng tiến bộ. Còn chị tôi thì luôn lười biếng và ỉ lại vào mọi người trong gia đình. Ở lớp thì luôn gây sự cãi cọ với bạn bè và hỗn láo với thầy cô giáo. Thế là chị đã tìm mọi cách phá bĩnh việc học hành của tôi, Xé cả vở của tôi. Phá rách cả túi sách của tôi. Khi biết tôi cần phải làm bài tập về nhà thì chị ấy đã dấu hết sách đi, đến sát giờ đi học thì mới bất ngờ xuất  hiện ở bàn học. Có lúc sắp đi học để chuẩn bị cho buổi trực nhật của bàn thì túi sách của tôi bất ngờ biến mất và tìm mãi cũng không thể tìm ra. Đến mãi sắp đến giờ đi học tôi mới tìm thấy. Thế là không những phải đến sớm hơn những buổi thường ngày để làm công tác trực nhật, tôi còn đi muộn. Bị cô giáo khiển trách, phê bình và bạn bè giận hờn khiến lòng tôi rất buồn khổ. Tôi cũng rất mệt mỏi với những chiêu trò phá bĩnh và hành hạ rất độc ác của chị tôi. Chị còn gây ra rất nhiều sự vụ ăn cắp, ăn trộm trong nhà rồi giá họa cho tôi làm tôi cảm thấy bị cô lập trong chính căn nhà mình. Niềm vui của tôi lúc ấy chỉ là con mèo nhỏ và những giây phút thảnh thơi ngắm hoa lá trong vườn nhà, khi tôi chỉ ở nhà một mình. Những điều yêu thương nhỏ bé ấy tôi cũng phải âm thầm vì cứ hễ lộ ra là tôi đang yêu thích thứ gì là chị tôi lập tức tìm mọi cách để hủy diệt điều đó. Biến niềm vui của tôi thành lỗi đau khổ khôn cùng không biết tỏ bầy cùng ai. Tôi hay khóc âm thầm một mình, Vì nếu chị ấy biết tôi đau khổ vì cái gì thì lập tức chị ấy sẽ tìm mọi cách xoáy sâu vào chỗ ấy để nỗi đau của tôi thêm sâu sắc.  
          Nói về khu vườn nhà tôi khi ấy cũng không khác gì một khu vườn nhỏ trong truyện cổ tích với rất nhiều loài cây, quả và hoa lá luôn xanh tươi. Mùa nào thứ ấy, gia đình tôi quanh năm thưởng thức những hoa trái ngọt lành, tươi ngon tại vườn. Nhiều cây gỗ lớn hai đữa trẻ ôm không hết gốc. Nhiều loài hoa tôi không thể biết tên chúng. Vườn nhà tôi còn có rất nhiều những cây thuốc nam có hoa lá rất lạ mắt nhưng mà tôi cũng không biết dùng chúng để chữa bệnh gì. Những lúc rảnh rỗi hay trong lòng có buồn phiền tôi thường lang thang ngắm hoa lá, cây cối, chim chóc trong khu vườn của gia đình mình. Đôi khi tôi gặp may khi thì nhặt được quả ổi chín, lúc thì trái na bị tụt cuốn, có khi còn nhặt được quả xoài to chín rụng. Vì cây xoài cổ thụ nhà tôi rất to và cao, mẹ con tôi không thể làm sao hái được những quả ở cao trên ngọn xuống dấm chín để ăn mà đành nhường cho bọn chim chào mào, sẻ quạt, chích bông, chim sẻ… Thế nên mùa nào vườn nhà tôi cũng lảnh lót tiếng chim ca hát. Nhất là vào mùa xuân và mùa hạ khi khí hậu ấm áp và hoa trái chin đỏ trong vườn từng đàn chim chào mào kéo đến ăn quả sung, quả gáo… làm rộn rã cả một góc vườn. Những lúc ấy tôi thường im lặng ngắm nhìn những chú chim chào mào lạ mắt ở mãi trên cành cao đang ríu ra ríu rít thi nhau mổ những quả sung chin mọng. Có khi khu vườn còn đón nhận cả một vị khách đặc biệt hơn đó là chú chim gõ kiến với cái mỏ dài ngoăng ngoẵng. Có lần tôi âm thầm quan sát thấy chú gõ kiến đang kiên nhẫn gõ coong coong cái mỏ đen dài của mình vào một hốc nhỏ trên thân cây mít và kiên nhẫn ngó nghiêm xem xét tình hình và cuối cũng một chú sâu béo mẫm đã bò ra. Cái mỏ hẹp và dài của nó nhưng cũng rất khéo léo và nhanh như chớp đã mổ và nuốt chửng chú sâu kia. Có lần tôi còn thấy chú chim gõ kiến không còn đủ kiên nhẫn đợi cho chú sâu tự bò ra mà thò cái mỏ nhỏ hẹp và linh lợi của mình vào hốc cây gắp chú sâu ra và nuốt chửng. Mẹ bảo loài chim gõ kiếm và chim sâu là loài có ích chúng bắt sâu làm hại cây ăn quả trong vườn nhà ta vì thế con không được đuổi và bắn chúng. Thế nên tôi rất yêu mến chúng. Có lúc tôi còn nhìn thấy những chú chim rái cá với màu sắc đẹp mê hồn ngụp lặn bắt cá ở cái ao nhỏ cạnh vườn. Tôi thấy chúng và thường  âm thầm cảm phục tài ngụp lặn, sự nhanh nhẹn, tinh tường và kiên nhẫn của chúng. Chúng đậu âm thầm trên một cành que gữa ao và rình đúng thời điểm những chú cá bơi nên mặt nước để đớp không khí và chúng lao như cắt đớp lấy đôi khi chúng còn lặn đuổi theo con cá nhỏ xuống đáy ao rồi một lúc sau mới chồi lên và nuốt chửng thành quả lao động của mình một cách khoan khoái. Vào độ cuối mùa xuân góc vườn gần bờ ao nhà tôi lại thường nỉ non, ra riết tiếng chim cuốc kêu. Đôi khi tôi lấy que đập đập vào bụi rậm cho chúng chui ra để rình bắt nhưng chẳng bao giờ thành công vì chúng quá nhanh nhẹn và thông minh. Cái lưng đen tuyền và cái bụng trắng muốt của chúng tuy không sặc sỡ như loài chim bói cá, chẳng độc đáo như loài chim chào mào hay kỳ lạ như loài chim gõ kiến nhưng lại tạo nên một cảm giác sang trọng, gần gũi như chú gà hay bồ câu nhỏ vậy.
Hôm ấy, tôi vừa làm xong các bài tập về nhà của buổi học ngày mai và đang vui đùa với chú mèo nhỏ trong vườn. Thì một thoáng đã không thấy chú mèo đâu cả, thường ngày khi không có ai nó hay quẩn lấy chân tôi mà. Đêm nào cũng lựa lúc mọi người ngủ say thì chui vào màn ngủ cùng tôi. Khi chui được vào chăn ấm chú sung sướng kêu gừ gừ làm tôi nhiều khi sợ run phải gõ đầu chú cả chị gái nằm bên cạnh thức dậy tóm quẳng chú ra khỏi chăn vì kêu là chú hôi. Có lúc vì biết chị chưa ngủ tôi ra hiệu cho chú nằm yên ngoài màn. Mãi chú mới dám dụi dụi cái đầu tròn xoe và vô cùng đáng yêu vào người tôi đòi chui vào màn. Tôi thì rất thích được ôm nó khi đi ngủ. Cái cảm giác như nó rất cần tôi bảo vệ khỏi những đòn roi của chị và tôi cần nó để có cảm giác yêu thương và được yêu thương. Đôi khi tôi sẻ chia nỗi niềm thầm kín với nó, không biết nó hiểu điều đó không nhưng mà những lúc ấy, nó thường lằm yên và ngủ ngon lành trong lòng tôi. Thế mà chú biến mất từ lúc nào, tôi gọi Xi Xi mấy tiếng mà nó chẳng ra nên tôi không chú ý nữa mà tôi đang bị thu hút bởi một đàn bướm rất đẹp đang tung tăng thụ phấn cho những bông hoa táo nhỏ ly ti. Thật lạ là mấy hôm nay vườn nhà tôi xuất hiện nhiều ong bướm hơn mọi khi. Còn cây táo này năm nay cũng thật lạ, sen kẽ những bông hoa táo đang khoe sắc tỏa hương thu hút ong bướm đến với mình thì còn những trái táo thơm ngon, ròn ngọt từ mùa trước còn xót lại. Và tôi thì vừa vui mừng và thích thú khi phát hiện ra một trái táo to còn xót lại phía trên cành cao, đang xung sướng tìm que để chọc thì nghe có tiếng sột sột ở ngọn cây chuối gần đó nhưng tôi không mấy quan tâm vì tôi còn đang bận tìm cái que dài hơn để chọc quả táo to kia kìa. Rồi tôi thấy cái gì nằng nặng trên đầu, rồi nhột nhột ở phía gáy khiến tôi vô cũng sợ hãi vì sợ rằng đó có thể là một chú rắn. Rồi tôi lại thấy một lọn tóc của tôi bị giật giật, tôi tưởng tóc tôi bị mắc vào cành táo nhưng không một lọn tóc khác lại bị giật giật, một lọn nữa cũng đang bị giật giật. Tôi đang hoang mang và mất phương hướng vì không biết chuyện gì đang xẩy ra và trông bộ dạng lúc ấy của tôi chắc là tức cười lắm và một tiếng cười lanh lảnh, trong vắt và đầy tinh nghịch vang nên. Nhìn quanh chẳng thấy ai nhưng tôi đã lấy lại bình tĩnh và không thấy sợ gì cả. Thể rồi ngay lọn tóc trên trán của tôi cũng bị giật giật. Tôi ngước lên, trời ơi Tiên nữ !!! Cô tiên bé nhỏ, vô cùng xinh xắn và tinh nghịch đang lấy bàn tay nhỏ bé và rất hồng hào của mình giật giật một cụm tóc nhỏ của tôi và cười khanh khách. Trên lưng cô là đôi cánh trong suốt, và lung linh với những đường vân ngũ sắc óng ả. Tôi thốt lên, Tiên Lữ đẹp quá, cô tiên khẽ gật đầu và mỉm cười, má cô hồng hơn đôi chút như là bị thẹn thùng vì có người khen. Tôi bất giác đưa tay khùa bắt nàng tiên, thế nên nàng Tiên vọt bay lên ngọn hồng xiêm trên cao kèm theo một lời oán trách có phần đau xót: Người ác thế, nếu khua trúng thì gãy nát hết thân thể ta rồi!!! Tôi sững sờ, ân hận và xấu hổ quá! Tôi muốn bắt lấy cô tiên làm của riêng mình như một chiến lợi phẩm của cuộc dạo chơi trong khu vườn thiên đường của gia đình. Suýt nữa tôi đã làm hại một sinh linh bé nhỏ và xinh đẹp! Tôi đã làm tổn thương người khác giống như người khác đã làm tổn thương tôi vậy. Vô tình hay cố ý thì có khác nhau nhiều lắm đâu! Nước mắt tôi chảy ra dòng dòng. Tôi nói lời xin lỗi cô tiên trong tiếng nấc nghẹn ngào vì nghĩ đến những điều xấu xa mà người khác đã làm với tôi.
Cô tiên ơi!
Cho ta xin lỗi, ta xin lỗi mà!
 Ta không làm thế nữa đâu, cô có thể ra đây chơi với ta không?
Cô Tiên ơi!
Cô có nghe thấy lời ta nói không?
Ta xin lỗi rồi mà, ta chỉ muốn được ngắm nhìn cô tiên kỹ hơn và muốn cô tiên ở lại chơi với ta thôi mà!
Hu hu, cho ta xin lỗi đi!
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng cành lá đu đưa!!!
Tôi tiếp, cô tiên sợ ta rồi phải không? Thế cô có nghe thấy ta nói gì không? Làm ơn cho ta hỏi chút chuyện?
Một chùm lá hồng xiêm bị rẽ ra, cô tiên ló gương mặt xinh đẹp còn đầy giận hờn trên cành cây cao khiến tôi mừng quýnh!
Ôi, ôi! Cô tiên vẫn còn ở đây, cô tiên cho ta xin lỗi nhé, ta sai rồi. Đừng giận ta nữa, hãy làm bạn với ta nhé! Nói rồi bất giác những dòng nước mắt buồn tủi trong tôi chảy ra. Tôi cố kìm nén những dòng nước mắt và tiếng nấc nghẹn ngào.
Cô tiên đã nguôi giận, cô tiên bay ra nhẹ nhàng tà tà trên cao. Hai tay vẫn khoanh trước ngực, khuôn mặt khá kiên nghị và đầy đề phòng. Nhưng tiếng nói hết sức dịu dàng ngọt ngào, âu yếm như một người mẹ mẫu mực đầy yêu thương!
Thôi nào, em nín đi! Mà em định hỏi gì ta thế?
Giọng nói ngọt ngào của cô tiên như lấp đầy mọi tổn thương trong trái tim non nớt của tôi. Tôi mừng quá, sinh ra ấp úng như gà mắc tóc chẳng biết hỏi gì!
Cô tiên bật cười khanh khách rồi bay tà tà trước mặt tôi.
Tôi căng mắt nhìn từng chi tiết nhỏ trên người cô tiên. Nào thì cái miệng bé xíu và đỏ hồng. Nào thì những sợ tóc mềm mỏng nhẹ bông như mây. Nào vòng eo thon, thắt gọn gàng. Nào bầu ngực căng tròn, và có vẻ rất đầy đặn so với tỷ lệ các bộ phận trên cơ thể cô. Nào đôi cánh trong suốt như của chuôn chuồn nhưng to và có những đường vân óng ánh ngũ sắc rất đẹp mắt. Bất giác tôi xòe tay đỡ lấy, và cô tiên nhẹ nhàng hạ cánh xuống đôi bàn tay gân guốc và sù xì của tôi.
         

                                           Ảnh internet
Đôi bàn tay này, từ nhiều năm nay tôi đã nhặt lá, kiếm củi, chặt cây, nấu nướng, băm chặt đủ thứ. Vì trong nhà các chị dù lớn hơn tôi nhiều tuổi nhưng tất cả đều rất lười biếng. Họ sợ ra nắng vì sợ đen gây xấu gái. Họ sợ đụng việc nọ việc kia vì sợ xấu, sợ mệt. Họ chỉ thích ăn nhiều và mặc đẹp rồi du hí cùng bạn bè. Còn tôi phần vì đã quyen chịu khổ, chịu cực nhọc của những tháng năm tuổi thơ ở nhà bà ngoại. Phần vì thương mẹ một mình tần tảo một nắng hai sương nuôi bốn chị em ăn học. Thành ra mọi việc nặng, việc nhẹ trong nhà đều một tay tôi làm hết. Vì tôi không thể ra ngoài kiếm tiền như mẹ, nên ở nhà tôi không để mẹ tôi phải động tay động chân việc gì. Các chị tôi thì nghiễm nhiên coi tôi như người giúp việc trong nhà và họ luôn tưởng tượng họ là công chúa này, tiểu thư kia! Những việc lặt vặt như chặt củi, chẻ củi, đào đất, vác gạch… hình như hơi quá sức với cô bé mười hai tuổi là tôi. Nên tôi khá gầy gò và đen. Bàn tay thì khùng khèo, sù xì và xấu xí.
                                  
                                         Ảnh internet – nàng tiên
Thế mà cô tiên đứng đó trên bàn tay của tôi một cách khá thởai mái. Giường như biết được suy nghĩ xấu hổ và mặc cảm về đôi bàn tay thô kệch của mình. Cô tiên làm động tác âu yếm với bàn tay của tôi và nói: Có gì đâu mà em phải xấu hổ, đây là đôi bàn tay lao động và lương thiện mà. Chỉ những đôi bàn tay không biết làm gì của những kẻ lười biếng thì mới là xấu thôi. Nó có thể sẽ chỉ là một bàn tay vô dụng dẫu có đẹp đến mấy cũng chỉ là một vật trang trí tầm thường mà thôi. Còn còn bàn tay hữu dụng của em mới thật đáng quý. Trang sức quý giá nhất của con người chính là trí tuệ và trái tim. Em có cả hai thứ đó thế nên ta sẽ làm bạn với em!
Tôi vui mừng sung sướng, hỏi lại: Thật thế ạ!?
Em cám ơn cô tiên!
Cô tiên cười khanh khách rồi nằm dài khoan khoái trên hai bàn tay tôi. Đúng là đẹp như một thiên thần! Tôi đang say mê ngắm nghía thì cô tiên mở đôi mắt to tròn, đen nhung, và hiền dịu mỉm cười nhìn tôi và nhẹ nhàng hỏi? Mà em muốn hỏi gì ta thế, ta còn sắp phải đi lấy mật hoa để ăn trong mấy ngày tới vì trời sắp mưa rồi!
Tôi rất ngạc nhiên vì  đang trời quang mây tạnh thế này thì làm sao lại sắp có mưa. Cô tiên cười khe khẽ, chiều sẽ mưa, 5h15, mai cũng sẽ mưa rả rich  cả ngày.
 Tôi chợt hỏi trong lo lắng, thế trời mưa thì cô tiên ngủ ở đâu ạ?
Ta ngủ trong cách chùm lá kéo xếp lại với nhau như thế này này! Nói đoạn cô tiên bay lên cành cao và rẽ ra giữa những chùm lá xanh ung là một chỗ khoảng trống kín đáo, nhẵn nhụi có vẻ như đã được cô tiên sử dụng nhiều lần.
Tôi chợt hỏi, thế cô tiên uống nước ở đâu ạ?
Cô tiên nói, ta thường uống những giọt sương đọng trên lá táo vào buổi sáng, còn giữa ngày mà khát thì ta uống nước sương đọng lại trong ngọn lá chuối. Thế rồi cô tiên bay vào tầu lá chuối non sắp xòe tán rộng hãy còn khum khum nhưng chiếc phễu đón sương trời để uống nước. Lát sau cô tiên bay ra với vẻ khỏe khoắn và tinh nghịch , ngồi vắt chân chữ ngũ trên tàu chuối rộng, một chân vẫy vẫy và cười khanh khách.
Tôi lại hỏi: Cô tiên ơi, cô có phép thuật không ạ?
Cô tiên ôm bụng cười khanh khách hỏi lại: Phép thuật? Rồi lại từ tốn trả lời tôi: Ai cũng có phép thuật em ạ. Phép thuật chính là sức mạnh nội tại trong mỗi con người. Người chăm luyện cơ bắp thì có phép “ đội đá vá trời” như nàng Lữ Oa năm xưa. Người chăm học hành thì có “ phép trị nước” cứu nhân độ thế, đem lại phúc lành cho bá tính. Tóm lại là chúa trời ban cho con người một sức mạnh vạn năng. Nhưng đa phần con người đều lười biếng nên đã không tận dụng được hết sức mạnh đó. Và sự chăm chỉ, rèn luyện đến đâu thì sức mạnh phép thuật của mỗi người sẽ đến đó. Thứ gì mình làm được mới thực sự là của chính mình và có tác dụng lớn đến thể chất và tinh thần của mình. Những kẻ chỉ biết ăn sẵn những món ăn do sức lao động nhọc nhằn của mẹ và giọt mồ hôi vất vả của em khi chế biến món ăn. Sẽ không bao giờ thưởng thức được hết vị ngon, cũng như có được trọn vẹn niềm vui khi thưởng thức món ăn đó. Quy luật cuộc sống luôn rất công bằng với tất cả mọi người. Vì thế em  cần cố gắng làm thêm nhiều điều tốt, và hãy cháy cho hết mình em nhé!
Nó đoạn cô tiên vụt bay lên trời cao, trở thành một chấm nhỏ rồi mất hút trong không khí. Tôi thấy lòng mình lâng lâng một niềm vui khó tả. Mọi nỗi niềm giận hờn buồn tủi tan biến hết. Chỉ còn sự trong sáng, kiên cường và lòng nhân hậu bao la.
Tôi đi tìm con mèo nhỏ mà tìm khắp các chỗ chẳng thấy đâu. Hơi mệt vì cuộc gặp gỡ kỳ lạ với cô tiên. Tôi nằm ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Khi tôi nghe văng vẳng bên tai tiếng mẹ:
                                   Ảnh internet – mèo nhỏ
Thế này thì chết mất thôi, người ngủ, mèo ngủ thì lấy ai trông nhà?
Hóa ra chú mèo đang nằm cuộn tròn trong lòng tôi ngủ say mê từ bao giờ.
Tôi mừng quýnh, vội đi nhặt rau để nấu cơm chiều. Hôm nay mẹ rất vui, chắc là mới lĩnh lương. Thấy tôi dậy, mèo ta cũng cong đuôi kêu meo…meo chạy theo tôi. Tôi không dám kể chuyện gặp cô tiên hồi chiều cho mẹ nghe vì biết mẹ sẽ không tin cho rằng đó là câu chuyện hoang đường, rằng tôi mê ngủ hay thậm chí là nói rối. Hơn nữa tôi cũng muốn giữ cho mình một điều bí mật nho nhỏ. Cũng không biết cô tiên sẽ gặp phải chuyện gì nếu mọi người trong nhà biết đến sự tồn tại của cô trong khu vườn của nhà tôi.
Đúng 5h, trời tối sầm, mây đen kéo đến, gió thổi ầm ào. Rồi 5h15 mưa ập đến rào rào. Cây cối bị gió thổi ngả nghiêng. Tôi nhìn trời mưa mà lòng hết sức lo lắng cho cô tiên. Không biết cô đã đi lấy mật hoa về chưa? Không biết gió thổi có làm hỏng nhà cô không? Không biết cô có bị ướt không? Không biết cô bị ướt cánh thì có bay được không? Và không biết ngoài mật hoa cô còn ăn được cái gì nữa không?... Đêm ấy tôi nằm trong nhà, nghe mưa rơi rả rích trong vườn là cứ chằn chọc không yên. Thấy vậy mẹ nói: Chiều làm giấc căng mắt rồi thế nên tối khó ngủ là phải!
Tôi không dám động cựa gì nữa vì sợ làm mẹ mất ngủ, rồi giấc ngủ cũng đến với tôi. Trong giấc mơ tôi vẫn băn khoăn không biết cô tiên có bị ướt không, chương trình dự báo thời tiết nói sẽ mưa hết ngày mai, không biết cô tiên có dự trữ đủ thức ăn cho cả ngày mai không?
Hôm sau là chủ nhật, trời lại mưa rả rich thế nên cả gia đình đều ở nhà nên tôi không dám mặc áo mưa ra vườn xem thế nào. Mỗi lần có dịp ngang qua cây hồng xiêm tôi cố căng mắt ngó nghiêng nhưng chẳng thấy gì cả.  Thấy vậy chị tôi hỏi: Mày tìm gì thế? Tôi bèn nói tránh, em tìm xem đêm qua trời mưa có quả hồng xiêm chín bị chim khoét nào không thôi mà!
Chị tôi nói: trời mưa cả đêm, chim làm sao dám đi kiếm ăn mà có chim khoét. Rồi chị ôm bụng cười khoái trá vì phát hiện ra tôi thật ngu ngốc khi nghĩ ra như vậy. Còn tôi, tôi chẳng hơi đâu mà quan tâm đến thái độ khinh miệt của chị  ấy  với tôi. Tôi đang lo lắng cho cô tiên nhỏ trong vườn nhà tôi.
Chiều hôm đó, khi mưa đã ngớt tôi đang lui cui nấu bữa cơm chiều thì  thấy con mèo của tôi đang rình bắt một thứ gì đó rất thú vị trên cây hồng xiêm, làm tôi hoảng hết cả hồn. Tôi thấy mắt nó long lanh, đuôi quất bên này bên kia vẻ như đang chuẩn bị ra đòn tấn công quyết định con mồi. Tôi vội vã vứt nồi niêu, xoong, chảo ở đó chạy nhanh ra, vội vã đuổi con mèo xuống, sẵn chiết đũa bếp trong tay tôi vụt cho con mèo một cú đau làm nó kêu: Èo một tiếng rồi mất thăng bằng rơi vèo xuống đất và chạy biến vào nhà tránh những giọt mưa còn xót trên lá rơi vào.
Tôi lom khom nhòm vào chỗ đó, trời ơi đúng là cô tiên. Thấy tôi cô tiên mỉm cười và nói cô không sao, em đừng lo lắng khiến lòng tôi nhẹ bẫng và vui vui lạ kỳ. Nói rồi cô tiên bứt một quả hồng xiêm chín thơm lừng vứt cho tôi, còn cô cũng bứt một trái thơm nức bay về cái nhà bện bằng lá xinh xắn của mình mà không ai biết. Mẹ trong nhà nói vọng ra, chuyện gì mà đánh con mèo thế? Bình thường tôi rất cưng nựng con mèo mà! Tôi ấp úng nói tránh: Con mèo bắt con chim đang ăn quả hồng xiêm ạ! Rồi xòe quả hồng chín ra! Mẹ nói, thôi cho mình con ăn hết đi vì con vất vả nhất nhà mà! Nó sung sướng vào bếp vừa nấu tiếp bữa cơm vừa ăn trái hồng thơm ngon mà lòng thầm cảm phục sao cô tiên lại biết quả nào chín, quả nào xanh mà hái nhỉ.
Chiều  hôm sau, khi mọi người đi vắng hết, tôi bèn chạy ngay ra vườn. Gọi mãi chẳng thấy cô tiên đâu. Tôi bèn nhẹ nhàng trèo nên ngôi nhà của cô tiên trên cây.
Ái chà chà! Ngôi nhà chỉ được kết bằng những chùm lá nhưng rất chắc chắn, sạch sẽ và cực kỳ tự nhiên, rất khó thể bị phát hiện ra. Thế mà đêm hôm trước tôi cứ lo cho cô tiên mãi. Nhưng mà cô tiên đi đâu rồi nhỉ? Tôi đang lang thang trong khu vườn, đầu suy nghĩ vẩn vơ thì bất chợt cảm thấy lằng lặng ở trên vai, nhìn ra thì thấy cô tiên đang ngủ thiêm thiếp trên vai mình. Đỡ cô tiên trên tay, tôi nhẹ nhàng hỏi chuyện thì mới biết hôm qua trong lúc đi tắm bằng nước mưa cô tiên đã bị chú mèo phát hiện. Cô không muốn đánh nó vì biết tôi rất cưng con mèo đó, mà muốn thuần hóa nó.
Nhưng nó vốn là một con mèo rất ương bướng và rất thận trọng khi kết bạn. Trong cả gia đình, nó chỉ chơi với mỗi mình tôi. Mẹ tôi thì nó chỉ kêu meo meo ở đàng xa. Cứ hễ gặp chị gái tôi là nó tròn mắt, dựng lông kêu ngao ngao rồi chạy biến mất. Khách lạ vào nhà nó cũng xù lông, kêu gừ gừ , khạc khạc trong gậm ghế khiến nhiều người phát hoảng vì tưởng là chó dữ. Cả nhà nhiều khi được trận cười bò vì điều đó. Thế nên cô tiên thuần hóa và làm bạn với nó trong một khoảng thời gian ngắn là điều rất khó rồi.
Vì phải giữ yên lặng cả mọi người phát hiện nên cô tiên bị ngâm nước mưa nhiều hơn dự tính. Và còn bị trúng một vết vuốt sắc nhọn của con mèo vào chân nên cô tiên đã bị cảm lạnh và bị thương nhẹ. Tôi hỏi cô tiên đã có thuốc chưa? Và tôi phải làm gì để giúp cô thì cô mỉm cười xòe bàn tay bé nhỏ với làn da nhợt nhạt làm tôi phát hoảng ra nói: Ta vừa đi kiếm được mấy cọng cỏ trị thương rồi. Em có thể đi lấy giúp ta ít hoa và lá hương nhu để trị cảm cúm không? Tôi nói: việc đó rất dễ mà, vì cây đó mọc khá nhiều ở góc vườn nhà tôi. Cô tiên dặn thêm là em lấy lá hơi non, sạch và hoa càng mới nở càng tốt. Nói rồi cô tiên thiêm thiếp đi trên tay tôi, tôi sợ quá khi thấy cơ thể cô hôm nay trắng bợt, mềm nhũn và có thể tan chảy như những đám mây đang bị đông đặc bất cứ lúc nào.
 Tôi hỏi nhẹ cô tiên, cô tiên ơi!
Em có thể làm gì để cô thấy tốt hơn? Cô tiên nhìn tôi mỉm cười rồi nói em đi hái cho ta thêm một bông hoa để ta làm gối nhé! Ta muốn được nằm dưới ánh sáng mặt trời. Mùi hương hoa sẽ làm ta khoẻ lại nhanh thôi. Tôi vèo ra chỗ cây hoa su si, ái chà, một bông hoa vàng rực mỡ mới nở sáng nay. Đặt cô tiên nhẹ nhàng gối nên bông hoa, trông mặt cô tiên đúng là tươi sáng hơn thật. Tôi lại hái được một bông hồng quế, tuy đã nở từ hôm qua, nhưng báy giờ mới là lúc nó tỏa ngát hương nhất. Tôi nhẹ nhàng để đôi chân nhỏ đang bị thương của cô lên đóa hoa hồng. Gương mặt cô tiên đã có những nét thanh thản và hồng hào. Tôi sung sướng chạy ra khóm hoa lưu ly, cắt lấy cành đẹp nhất và dải xuống làm thảm cho cô tiên nằm. Trông cô tiên lúc này đã khá thoải mái dễ chịu, nét mặt đã hồng hào trở lại khiến tôi rất vui. Đúng là đẹp như tiên, những bông hoa mà tôi thường say ngắm kia so với sắc đẹp và sự tinh khôi của cô tiên thì chẳng là gì cả. Chúng chỉ đang như cái đài của bông hoa, còn cô tiên thì như những cánh hoa dịu dàng mà rực rỡ khoe sắc tỏa hương. Bất ngờ cô tiên hắt… xì… hơi! Tôi chợt nhớ là cô đang bị cảm cúm bèn phi ngay ra góc vườn. Mùa này không có nhiều hoa hương nhu, mấy bông hoa đã héo khô, tôi động tay vào thì ta vỡ ra khiến tôi không khỏi thất vọng. Tôi lúi húi lật tìm một lúc khá lâu thì mới tìm được ba bông hoa hương nhu mới nở, tuy một bông mới đang hé nụ. và tôi hái một ít lá sạch sẽ trên cao, độ non vừa phải rồi nhanh chân chạy ra chỗ cô tiên đang ngủ. Tôi xòe tay cho cô tiên xem mà không biết phải giúp cô thế nào! Cô tiên nói không sao đâu, bông hoa chưa nở hết cứ để trong nhà của ta, mai nó nở rat a sẽ ăn mật và phần hoa của chúng còn hai bông hoa này hãy để hai bên đầu của ta, mấy cái lá thì hãy đắp trên người cho ta làm chăn. Tôi làm theo những điều đó thật nhẹ nhàng vì sợ cô đau. Cô tiên tỏ ra rất thoải mái và dễ chịu rồi cô nói với tôi. Em đi làm bài tập về nhà đi, mai có bài kiểm tra 1 tiết mà. Ta cũng phải đi trị bệnh đây!
Tôi rất kinh ngạc vì không biết tại sao cô biết tôi chưa làm bài tập về nhà, và ngày mai lớp tôi có bài kiểm tra một tiết nữa.
Rồi cả cô tiên và cái thảm hoa tôi đã làm cho cô từ từ bay vút lên trời cao kèm lời cám ơn của cô tiên làm lòng tôi vui tươi và phấn khởi đến lạ kỳ. Tôi làm một loáng là xong đống bài tập về nhà và lăn ra ngủ. Trong giấc mơ tôi mơ thấy cô tiên đang được một ông bụt với râu tóc bạc phơ trỏ trỏ hai đầu ngón tay điều khiển những đám mây quay vòng vòng quanh tấm thảm hoa của cô tiên và giơ cây gây phất trần với những sợi cước dài trắng muốt phất qua phất lại miệng lầm dầm một điều gì đó.
Tôi choàng tỉnh và đi chuẩn bị bữa cơm chiều. Hôm sau cũng không thấy cô tiên đâu. Hôm sau nữa khi đang vơ vẩn dạo chơi trong vườn và thút thít khóc vì vừa bị chị gái phá hủy hết vườn dưa nhỏ tôi mới trồng như một đòn trả thù vì đã dám được cô giáo khen tôi với mẹ và chê chị ta với mẹ! Thì bất chợt tôi thấy tai mình buồn buồn, nhột nhột ngoảnh ra thì chẳng thấy gì chỉ nghe thấy tiếng cười khanh khách và trong leo lẻo trên không trung. A cô tiên! Tôi vui mừng reo lên! Cô tiên hôm nay trông thật tươi xinh và hiền dịu. Cô nhẹ nhàn hạ cánh xuống bàn tay tôi đang xòe ra và cười như nắc nẻ nói: Lại khóc nhè rồi ah? Xấu quá, lớn rồi mà sao em lại cứ để bị ăn hiếp mãi thế. Em phải có nhiều sức mạnh, và tri thức để không ai bắt nạt được em chứ? Chỉ một trái tim nhân hậu và giầu lòng tha thứ thì chưa đủ đâu em ạ. Em cứ như thế thì sớm muộn những tổn thương trong tâm hồn em sẽ tích tụ dần và trở thành sự thù hận. Có khi còn thôi thúc em làm ra những chuyện độc ác đấy. Tôi nghe mà tá hỏa, cứ tưởng mình cứ nhường nhịn, cứ tha thứ, cứ tránh né rồi sẽ qua. Tôi xưa nay vẫn cứ tâm niệm:
                                              Ở hiền rồi lại gặp lành,
                              Những người nhân đức trời dành phúc cho!
Ác giả ác báo, reo nhân nào gặp quả đấy. Thế mà hôm nay cô tiên đã thổi làn gió mới vào tâm hồn vẫn còn rất ngây thơ và trong sáng của tôi. Phải rồi, mình phải đấu tranh giành lấy lẽ phải cho mình thôi. Mình phải đấu tranh cho những gì đáng được hưởng, những gì xứng đáng với mình chứ. Phải đấu tranh cho quyền lợi chính đáng của mình chứ. Mình càng nhường nhịn, càng bỏ qua thì chị mình càng ngày càng thô bạo và độc ác với mình hơn thôi.
Đi với bụt mặc áo cà xa
Đi với ma mặc áo giấy .
        Tôi gật gù, thì cô tiên tinh nghịch đạp đạp cái chân xinh đẹp vào mũi tôi nói sao mà đần thế rồi cười khanh khách. Khiến tôi cũng khanh khách cười theo. Rồi cô tiên nói thêm cho tôi về sức mạnh và cách rèn luyện chúng. Trong con người có rất nhiều sức mạnh, sức mạnh cơ bắp, sức mạnh tâm hồn, sức mạnh trí tuệ, sức mạnh của niềm tin, sức mạnh của ý trí… Nhưng vĩ đại và cao quý và khó kiểm soát nhất của con người là sức mạnh tình yêu trong trái tim mỗi con người. Vì tình yêu, con người có thể hi sinh cả tính mạng cho nhau. Vì tình yêu con người có thể gây ra những cuộc chiến tranh chém giết lẫn nhau làm hàng triệu triệu sinh linh phải bỏ mạng khiến chúa trời cũng phải nổi giận. Rồi cô tiên bảo tôi phải siêng năng học hành để có sức mạnh trí tuệ, làm nhiều điều thiện để có thêm sức mạnh trái tim… khiến tôi như được giác ngộ. Trí tuệ bừng sáng. Tôi quyết tâm sẽ thay đổi và tiến bộ khiến cô tiên rất vui cứ nhảy nhót trên tay tôi, bay lượn trước mắt tôi làm lòng tôi cứ rộn ràng, nô nức khó tả. Chúng tôi cùng cười rất vui vẻ. Cô tiên bay vút lên cành cao hái được trái táo to và vàng suồm suộm. Tôi mừng quá reo lên, cô tiên ơi cho em ăn với. Cô tiên mỉm cười hiền từ bẻ lại một mảnh táo nhỏ để ăn còn lại đưa cho tôi. Phải rồi, cô tiên bé xíu làm sao ăn hết trái táo đó. Cô tiên còn nói, sau này chẩy táo trái vụ tôi cần cẩn thận hơn vì tôi đã làm rụng cả các bông hoa táo đã được ong bướm thụ phấn khiến cô rất tiếc. Tôi gật đầu và thấy ân hận về sự vụng về và thiếu trách nhiệm của mình với mùa táo tiếp theo. Rồi tôi hỏi cô tiên thường ăn gì:?
Cô tiên nói thường ngày cô hay ăn mật hoa, phấn hoa, mật ong và đôi khi cả trái cây nữa.
Tôi hỏi: sao cô tiên lại chọn sống trong khu vườn nhà tôi?
Cô tiên nói: Vì khu vườn nhà em có rất nhiều hoa thơm, trái ngọt và nhiều cây thuốc quý giúp ta chữa bệnh cho muôn loài nữa. Tôi rất vui và tự hào về khu vườn của mình vì điều đó. Tôi hỏi tiếp: Thế cô tiên thường lấy mật hoa ở đâu, vì mùa đông thì vườn nhà tôi rất ít hoa và các loại quả chín cũng ít.
Cô tiên nói, ta lấy mật hoa ở khắp nơi trên trái đất. Nếu vườn nhà em là mùa đông thì ta đến khu vườn đang là mùa xuân để lấy mật hoa.
Tôi nghĩ đúng là tiên có khác, có thể bay từ vùng này sang vùng khác của quả địa cầu trong nháy mặt. Rồi tôi lại hỏi, thế cô tiên có biết ngôn ngữ của các quốc gia cô đến không?
Cô tiên trả lời: Có chứ ta biết tất cả ngôn ngữ của muôn loài sinh vật trên trái đất. Mỗi loài được chúa trời tạo ra đều có xứ mệnh riêng của mình. Vì thế cuộc đấu tranh sinh tồn bảo vệ nòi giống của muôn loài là cuộc đấu tranh cam go và quyết liệt nhất.
Tôi vô cùng kinh ngạc vì điều này, vì tôi đã rất khó khăn để học ngoại ngữ ở lớp, vậy mà cô tiên bé nhỏ, với cái đầu bé xíu lại có thể biết được ngôn ngữ của muôn loài. Tôi rất thán phục và hỏi cô, cô tiên ơi cô có cách gì mà giỏi thế ạ? Em học môn anh ngữ mà khá khó khăn. Cô tiên mỉm cười rất tươi và đặt bàn tay nên ngực nói: Đó là nhờ sức mạnh của tình yêu em ạ. Nhờ tình yêu với muôn loài mà ta có thể cảm nhận được niềm vui, lỗi buồn và cả những khát khao mong muốn của muôn loài em ạ. Tôi chợt nghĩ đôi khi trong cuộc sống, tôi cũng không cần nói ra mà bạn bè tôi cũng hiểu ý tôi. Rồi cô tiên nói: Ngôn ngữ chỉ như cái cánh hoa khoe sắc vì thế có rất nhiều loại màu sắc khác nhau. Còn tâm tưởng, suy nghĩ để phát ra ngôn ngữ đó như phần nhụy hoa ngát hương và có giá trị nhất vì đa phần nhụy hoa sẽ trở thành quả, thành hạt. Một bông hoa hữu sắc có thể sẽ vô dụng nhưng một bông hoa luôn ngát hương thơm thì chẳng bao giờ bị bở rơi cả. Em cũng sẽ hiểu ngôn ngữ của muôn loài nếu em thật lòng yêu mến chúng. Tôi rất vui vì có lẽ tôi đã tìm ra bí quyết để học ngoại ngữ rồi.
Tôi lại hỏi cô tiên: Thế sao cô tiên lại làm bạn với em? Cô tiên ậm ừ một lát: Rồi nhẹ nhàng nói trong hơi thở. Có vẻ như cô ngày càng mệt hơn khi nói chuyện với tôi!
Tại vì ta không thể chịu được khi thấy lỗi đau và sự cực khổ trong lòng em. Ta muốn chữa lành những vết thương trong lòng em. Dù điều đó là trái ý chúa. Vì chúa muốn em phải tự vượt qua tất cả. Thế nên ta không được khỏe cho lắm, và ngày càng mất đi bớt sức mạnh của mình. Vì thế ta đã bị mèo cào, bị cảm cúm nữa! Tôi òa khóc vì thương cô tiên quá, không nói nên được lời nào. Cô tiên vỗ vỗ vào trái tim tôi nói: không sao mà! Là do ta tự nguyện mà thôi! Rồi cô bay nên cành táo ngồi vắt vẻo dựa lưng vào một cành táo ngắm một chú bướm vàng rực rỡ đang rập rờn bên những bông hoa táo. Tôi chợt hỏi: Cô tiên có biết con bướm đó đang nói gì không? Cô tiên mỉm cười nói: nó nói ở đây có nhiều hoa táo quá, nó hi vọng sẽ lấy đủ mật để chuẩn bị cho sự ra đời của các con nó. Tôi rất vui ngắm nhìn cô tiên xinh đẹp và chợt nghĩ mình không thể ích kỷ khi cứ giữ cô tiên ở bên, khi mà cô thuộc về một thế giới khác. Và khi ở bên mình cô ấy sẽ ngày càng yếu đi, Hôm trước là bị mèo cào và cảm cúm, rồi sau không biết là sao nữa. Nhất là khi nếu chị phát hiện ra sự tồn tại của cô tiên. Và cô tiên là nguyên nhân khiến tôi rất vui vẻ và hạnh phúc mấy ngày nay. Thì bằng mọi cách chị ấy sẽ làm hại cô tiên. Suy nghĩ ấy làm tôi lo lắng, bứt rứt không yên. Rồi quyết định nói với cô tiên:
Cô tiên ạ, em thật sự rất vui và hạnh phúc vì được làm bạn với cô. Nhưng mà điều ấy sẽ làm hại cho cô. Vì thế xin cô hãy làm theo sứ mệnh của chúa trời, đừng làm trái ý chúa cả bị phạt. Em sẽ cố gắng phấn đấu để có thật nhiều sức mạnh. Em sẽ không buồn khổ nữa. Vì em đã hiểu ra là những cảm xúc buồn, vui, tích cực hay tiêu cực rốt cuộc là đều do suy nghĩ và thái độ sống của ta mà ra cả. Em nhất định sẽ luôn làm chủ suy nghĩ, hành động, cảm xúc và gia tăng sức mạnh của mình mỗi ngày. Cô tiên đừng lo, em đã hứa là sẽ làm. Hãy trở về thế giới với những thiên thần của cô đi. Thế giới của em là thế giới của cuộc đấu tranh sinh tồn, thiện- ác, đúng – sai, lợi ích và quyền lực. Em hứa sẽ không bao giờ bỏ cuộc khi chúa còn cho em được hít thở. Cô tiên nhìn ý chí quyết tâm của tôi với sự tin tưởng và niềm cảm thông sâu sắc. Cô gật đầu đồng ý. Trước khi đi vào không trung, cô còn đặt bàn tay bé nhỏ và hồng hào của mình lên trên trái tim tôi và nói: Chừng nào em vẫn giữ được trái tim lương thiện và trong sáng  thì ta vẫn sẽ nhìn thấy em qua lăng kính của những thiên thần. Tôi không nói được gì vì quá xúc động. Nhưng tôi biết cô tiên hiểu là tôi đang hứa là sẽ làm được điều đó. Cô tiên nở một nụ cười hiền dịu rồi khẽ vẫy đôi cánh thiên thần. Rồi nhún nhẹ một cái thì biến mất trong không khí. Tôi hơi bàng hoàng về sự đến và đi rất kỳ diệu của cô tiên với cuộc đời mình. Tôi cũng biết ơn vô tận với cô tiên, người đã không những chữa lành những tổn thương trong lòng tôi. Mà còn truyền cho tôi nghị lực sống, mở ra cho tôi con đường đi mới. Con đường của tích nhiều sức mạnh thể chất và tâm hồn. Con đường sẽ đưa tôi đến với thế giới chỉ có niềm vui, hạnh phúc và sự trường tồn vĩnh viễn. Tôi rất hạnh phúc vì điều ấy. Tôi lắm tay quyết tâm thực hiện những điều đã hứa với cô tiên. Và bất chợt tôi nghe thấy tiếng cười lanh lảnh và trong vắt của cô tiên ở trên cao, tôi ngước nhìn và thấy cô lung linh và huyền ảo giữa những đám mây. Cô nhìn tôi cười âu yếm và như có gì bịn rịn không muốn rời xa. Rồi cô đưa tay vẫy chào tạm biệt tôi. Tôi cũng đưa tay chào tạm biệt cô.
Ảnh internet
Từ hôm đó, thay vì dạo chơi vô bổ trong khu vườn sau khi làm hết bài tập về nhà. Tôi thường múc nước tưới cho các cái cây trong vườn nhà tôi, Loại bỏ giúp chúng những cành già và sâu. Bón phân cho chúng. Mẹ rất hài lòng về tôi và rất kỳ lạ khi thấy tôi vất vả tưới nước cho cả những cấy thuốc lạ mà cả gia đình tôi cũng không biết để làm gì. Gia đình tôi giữ chúng lại trong khu vườn chỉ như là một kỷ niệm về bố tôi mà thôi. Còn tôi, tôi biết nếu tôi chăm sóc tốt chúng, thế nào cô tiên cũng có ngày cô tiên trở lại khu vườn này. Lấy thuốc để chữa bệnh cho một con vật đáng thương nào đó có thể bị ngã trên đường đi kiếm ăn. Năm đó khu vườn nhà tôi bội thu cây trái. Cây quả nào cũng to và nhiều. Vì hôm nào, ngoài những buổi trời mưa, chúng cũng được tôi tưới nước cho. Khi ăn mẹ luôn dành cho tôi phần nhiều. Vì thưởng công lao động vất vả của tôi để có những hoa trái ngọt lành này. Chị tôi cũng ghen tỵ lắm nhưng cũng chẳng làm được gì, vì đó là điều hiển nhiên mà. Thế là vào ngày nghỉ chị ta cũng vác cuốc ra vườn xới tung gốc những cây chuối lên, làm cho đất tươi xốp, rồi tưới nước để chúng phát triển tốt. Hai chị em cùng chăm sóc khu vườn làm tôi đỡ vất vả và vui hơn. Mẹ tôi rất vui và ít buồn hơn! Tôi đã rất vui và không còn phải khóc ấm ức như trước nữa. Tôi thầm cảm ơn cô tiên nhỏ và thầm hứa sẽ luôn phấn đấu vươn lên trong cuộc sống dù trong hoàn cảnh khó khăn và khắc nghiệt đến thế nào đi nữa. Tôi sẽ luôn cố gắng làm những gì tốt nhất có thể, trong điều kiện như thế. Vì tôi biết, mỗi khi tôi ở gần hơn với sự lương thiện, tử tế, tài giỏi thì cũng là lúc tôi ở gần hơn với thế giới hạnh phúc của những thiên thần!
                                                         Tác giả: Phạm Thị Hợi


No comments:

Post a Comment