Nói đến mùa hè là người ta nghĩ ngay đến cái nắng như thiêu như đốt. Nghĩ đến cơn mưa như trút nước làm ngập úng phố phường và đồng ruộng. Nhớ cả những đợt hạn hán kéo dài làm nứt nẻ đồng ruộng và gây cháy rừng ở nhiều nơi. Nhưng mà với tôi, mùa hè thật đẹp đẽ, sáng tươi với những bản tình ca bất diệt về tình yêu cuộc sống.
Này nhé, mùa hè nào mà không có tiếng ve keo ra riết? Trên những cung đường, góc phố thân quen. Tiếng ve làm hồn ai nức nở mỗi độ hè về? Màu phượng vĩ sao đỏ rực cả một khoảng trời. Gợi ta nhớ cả một thời áo trắng cắp sách đến trường. Bao kỷ niệm thân thương ùa về trong ký ức. Ta bỗng bâng khuâng nhớ lại những ngày đã qua. Sẽ trải nghiệm những gì đã mất. Để phấn đấu cho một ngày mai đẹp hơn ngày hôm qua.
Này nhé, những bản tình ca của những chú chim trên các vòm cây xanh. Chúng vừa bắt sâu, kiếm mồi, vừa nhảy nhót hát ca. Cớ sao ta cứ cặm cụi sớm hôm, đi về với công việc? Mình vẫn có thể vừa làm việc vừa yêu đời, yêu người tha thiết cơ mà? Những loài chim quý như họa mi, chim sáo, ... có lẽ đã đi vào cổ tích? Trong vòm cây trên phố hay một khoảng nhỏ của khu vườn chỉ có tiếng ca của những chú chim sâu, chim sẻ và chim chích chòe. Như thế cũng là đủ lắm cho bản hợp ca mùa hè. Trong cuộc sống hối hả, cực nhọc hàng ngày. Trong bao lỗi lo toan, bộn bề của cuộc sống mưu sinh. Dừng lại một chút để cảm nhận vẻ đẹp tinh khôi của một mầm non mới nhú. Lắng nghe một khúc chim ca sẽ thấy tâm hồn thư thái tuyệt vời.
Này nhé, tiếng nhạc nước của những trận mưa. Có khi nào bản nhạc nước vĩ đại của những cơn mưa mất đi sự quyến rũ của nó? Nhạc của thiên nhiên, nhạc của vũ trụ, nhạc của lòng người. Tất cả hòa vào khúc ca mùa hè. Để mỗi độ hè về, lòng ta lại náo nức nhớ lại những ngày đã qua. Lại khát khao, cháy bỏng cho một ngày mai. Rồi lại lỗ lực không mệt mỏi cho sự thành công.
Mùa hè yêu lắm với khúc ca mùa hè. Dàn hợp sướng với muôn vàn cây xanh và hoa lá. Những diễn viên là những chú chim, ong bướm và những chú ve. Bầu trời mùa hạ góp vào buổi bình minh và hoàng hôn sáng rỡ. Những cơm mưa là những nốt nhạc trầm. Tiếng ếch kêu nhưng nhịp trống dồn. Và bao tâm hồn trú ngụ ở đó. Những cơn gió sao mà mát đến lạ. Ta tự hỏi thế gian có còn gì đẹp hơn thế hay không? ...
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
>> Hôn Nhân Trên Bãi Biển
>> Người Tình Ở Phúc Yên
>> Nơi Ươm Mầm Cho Những Đam Mê
>> Thư Gửi Cho Người Đã Khuất
>> Mẹo Vặt Chống Nóng Mùa Hè
>> Để Khỏe Mạnh Mùa Hè
>> Chữ Tâm (phần 1)
>> Chữ Tâm ( phần cuối)
>> Chữ Tâm (phần 2)
>> Như Phù Sa Sữa Mẹ Hiền Nuôi Ta
>> Mạch Nguồn Của Những Chuyến Đi
>> Vài Nét Về Trường THCS Phạm Hồng Thái Hiện Nay
>> Bánh Giò Quê
>> Có Một Ngôi Trường Như Thế
>> Dũng Sĩ Quyết Thắng Trên Đồi Không Tên
>> Người Tình Ở Phúc Yên
>> Nơi Ươm Mầm Cho Những Đam Mê
>> Thư Gửi Cho Người Đã Khuất
>> Mẹo Vặt Chống Nóng Mùa Hè
>> Để Khỏe Mạnh Mùa Hè
>> Chữ Tâm (phần 1)
>> Chữ Tâm ( phần cuối)
>> Chữ Tâm (phần 2)
>> Như Phù Sa Sữa Mẹ Hiền Nuôi Ta
>> Mạch Nguồn Của Những Chuyến Đi
>> Vài Nét Về Trường THCS Phạm Hồng Thái Hiện Nay
>> Bánh Giò Quê
>> Có Một Ngôi Trường Như Thế
>> Dũng Sĩ Quyết Thắng Trên Đồi Không Tên
No comments:
Post a Comment