2016-02-09

Có lẽ là em đã yêu anh

     Thì ra là em đã yêu anh từ lâu. Chỉ là em đã không nhận ra điều ấy. Cái bóng đen của người cũ vẫn đè nặng lên tâm hồn em. Em đã rất nhiều lần cố gắng thoát ra. Nhưng em đã không có đủ sức mạnh. Và có lẽ cũng là vì em chưa gặp được người xứng đáng để em yêu, hoặc trong đáy lòng em vẫn chưa thật sự muốn rời xa quá khứ. Vì người ấy cũng từng là mơ ước trong một thời thời non trẻ của em. Ngày ấy em đã quên ao ước sẽ được hạnh phúc trong vòng tay che trở, yêu thương của người ấy. Nên cuộc đời cứ trôi qua hòa cùng những giọt nước mắt buồn tủi của em. Em đã thật sự muốn thay đổi bản thân để thay đổi cuộc đời mình.

      Giây phút nhìn thấy chị gái của anh, một người phụ nữ cao quý vội vã xuống xe buýt để vào bệnh viện sinh con. Em cảm nhận được tình cảm thiêng liêng cao quý và nhiều vô tận của chị dành cho đứa con sắp chào đời của chị. Em cảm nhận sâu sắc niềm hạnh phúc vô bờ bến của chị khi sắp được nhìn mặt đứa con thân yêu, sau bao nhiêu ngày chờ mong. Em cũng ước được như chị ấy. Thật ra trên thế giới này không phải người phụ nữ nào cũng có được niềm hạnh phúc khi chờ đón đứa con sắp chào đời của mình đâu. Đấy có thể là những người phụ nữ quá nghèo, hoặc những người phụ nữ đơn độc vì bị người tình bỏ rơi, hay những người phụ nữ là người thứ ba trong một câu chuyện tình cảm. Họ lo lắng, bất hạnh nhiều hơn niềm hạnh phúc vì sắp được làm mẹ. Vì thế em cũng ao ước sẽ gặp và yêu được một người đàn ông tốt, một người sẽ đem lại hạnh phúc thật sự cho em! Và em đã gặp anh sau đó. Người đàn ông cho em có cảm giác an toàn, tin tưởng và có thể dựa nhờ khi mệt mỏi, khó khăn. Người đàn ông có trái tim nhân hậu đã đề nghị được giúp đỡ em khi em bị rơi vào hoàn cảnh thật sự rất khó khăn. Em đã chưa từng gặp một người đàn ông như thế. Cho nên có lẽ là em chưa từng yêu ai! Lòng nhân hậu của anh đã làm cho em muốn òa khóc. Nhưng em cần cố gắng cứng rắn để bảo vệ một sinh mệnh bé nhỏ vừa được chào đời trong bệnh viện từ xác chết của chị gái anh. Em đang cố gắng ký gửi giấy tờ tùy thân cho một tổ chức tín dụng nhỏ ở trong bệnh viện để lấy tiền để xác chị anh vào nhà lạnh, trong khi em đợi bên công an và ngân hàng nơi chị ấy mở thẻ ATM xác định danh tính của của chị ấy. Em cũng đang bị treo trên đầu một cái án tù rất nặng về tội mạo danh người thân đề nghị mổ tử thi trái phép, mạo danh cán bộ lãnh đạo bệnh viện ra quyết định mổ tử thi, xúc phạm một vài cán bộ nhà nước vì họ định nói ra sự thật. Nếu tội danh được thành lập, cuộc đời phía trước của em sẽ nhuộm một màu đen. Tất cả cũng tại vì em không thể chấp nhận được việc một đứa bé đang đạp chân mạnh mẽ vào bụng của mẹ nó để ra đời, lại bị đưa vào nhà xác cùng với mẹ nó. Chỉ cần khoảng 3 phút nữa, là nó sẽ ra đời một cách tự nhiên như bao đứa trẻ khác. Nó sẽ được công nhận là một công dân trong xã hội. Còn bây giờ, vì nó vẫn nằm trong bụng mẹ, nên nó vẫn được xác nhận là một bào thai. Em cũng nhất định phải cứu sống đứa bé vì lời cầu khẩn nhờ vả của chị gái anh trước lúc qua đời. Em thật sự cảm thấy yêu thương và cảm kích trước tình cảm lớn lao của chị ấy dành cho đứa bé. Em cảm nhận được tình cảm mẹ con ấy của chị ấy. Em chắc chắn chị ấy là một người tốt, có nhân phẩm cao quý. Vì thế em cố gắng làm những gì xem là tốt nhất cho chị ấy và con trai của chị ấy. Nếu em là bác sĩ, em đã mổ cứu đứa bé ngay tại cổng bệnh viện phụ sản rồi.  Em cũng thấy ân hận vì không học nghề bác sĩ. Bởi vì công việc cứu giúp những người khác gần như là một bản năng tự nhiên của em! Em cũng cảm thấy lo lắng cho tương lai của đứa trẻ ấy. Không biết anh đã nghĩ như thế nào, cảm xúc của anh ra sao, khi biết em đang rơi vào tình huống cực kỳ khó khăn ấy lại chính vì chị gái và cháu trai của anh. Trong lòng anh chắc cũng đang rất lo lắng vì đi tìm người chị gái sắp đẻ con của anh! Thế mà cũng đã 7 năm trôi qua. Chúng ta cũng tình cờ gặp nhau thêm khoảng 4 lần nữa. Đã có những cảm xúc, những hiểu lầm đã xảy ra giữa hai người. Và chúng ta đã xa nhau, đấy là kết quả của việc em là một người ngốc nghếch. Em khi đó vẫn chưa thực sự trưởng thành. Đến bây giờ khi em tĩnh tâm nhìn lại, em đã nhận ra là: Có lẽ em đã yêu anh. Tình yêu của chúng ta bắt nguồn từ lòng nhân ái cao thượng. Chúng ta gặp nhau, quý trọng nhau vì cả hai đều có một trái tim nhân hậu. Ở trên đời này, có rất ít người khiến em trân trọng được như anh! Có lẽ là em đã yêu anh! Vì những ngày này em đã mơ về hạnh phúc của hai chúng ta và đứa trẻ. Chúng ta sẽ là một gia đình!

No comments:

Post a Comment