Dẫu biết
rằng trong trái tim em vẫn nhớ về anh nhiều lắm.
Nhưng anh đã rời xa em rồi, em biết tìm anh nơi đâu? Mà nếu anh yêu em và muốn đến bên em, thì tại sao anh
không đi tìm em? Em đang cố gắng nhớ là tại sao em chọn yêu người khác
chứ không phải là anh? Mà người ấy còn là bạn của anh nữa. Vì em nhận ra mình
đã yêu anh đơn phương. Và vì rằng
sẽ chẳng bao giờ anh chịu lấy em làm vợ cả. Vì thế, em đã chọn yêu anh ấy, vì
khi yêu anh ấy, em sẽ có dịp được ở bên anh. Nhưng anh ấy đâu phải là dạng tầm
thường. Khi em sa chân vào rồi thì rất khó để rút ra. Anh ấy đã đẩy em vào
những đam mê và sự sa ngã. Vì thế mà bây giờ, có lẽ chúng mình đã mãi mãi mất
nhau rồi.
Có khi nào trên đường đời chúng mình tình cờ gặp lại nhau? Và khi ấy liệu chúng
mình sẽ nhận ra nhau? Bởi thời gian xa cách của chúng ta là quá dài. Và trên
gương mặt mỗi người là dấu ấn của thời gian trôi qua. Trái tim chúng ta liệu sẽ
còn thổn thức vì nhau? Và ham muốn liệu có còn dâng tràn trong hai cơ thể?
Chúng mình đã xa nhau thật rồi, mất nhau mãi mãi rồi. Em cảm thấy tình cảm của
chúng ta như bức tranh hai người ôm nhau trong ánh hoàng hôn. Đấy sẽ là kết
thúc cho một cuộc tình đã đi
sai đường lối? Hay là sự kết thúc để trở lại vào ngày mai trong ánh sáng bình minh
rực rỡ? Mà biết đâu đó là bức tranh về bình minh? Vì giữa bình minh và hoàng
hôn vốn rất giống nhau mà? Biết đâu, một ngày gần đây anh sẽ đến bên em . Và
chúng ta bắt đầu chính thức cho một sự khởi đầu đẹp như một giấc
mơ.
Nói
vậy thôi, chứ em biết là mình đang mơ mộng hão huyền mất rồi. Tình yêu của chúng mình có lẽ đã như cánh chim
bay xa, giờ chỉ còn là những hoài niệm trong em mà thôi. Hình ảnh đó là hình
ảnh buổi chiều muộn của một cuộc tình. Có lẽ đã sắp kết thúc tất cả mọi thứ
giữa hai đứa rồi. Cuộc tình đó có lẽ cứ để nó trôi đi theo dòng nước. Và em sẽ
không còn dám mơ ước một ngày sẽ gặp lại anh. Vì có khi, chúng ta gặp lại nhau
mà cũng không dám nói là quen nhau. Khi em đã ôm anh thật chặt, chắc chắn là
anh biết là em đã yêu anh rất nhiều, nhưng mà anh vẫn chọn cách rời bỏ em. Vậy em còn nhớ, còn mong,
còn hi vọng làm gì? Hãy để tình yêu đơn phương này vùi chôn vào quá khứ. Chẳng cần đi
tìm anh làm gì, vì đằng nào em cũng biết là không thể tìm lại anh. Nhưng em sẽ
vẫn đi rìm anh khi em thành đạt. Vì biết đâu khi ấy, em lại gặp may!
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
No comments:
Post a Comment