2016-03-25

Quá khứ xa rồi, cảnh cũ đã thay đổi, con người cũng đã rất khác xưa

     Hôm nay tôi trở về thăm thị xã nhỏ. Đấy là nơi tôi đã sống trong hơn 10 năm tuổi trẻ. Cũng đã 6 năm kể từ ngày tôi rời xa thị xã này. Đường phố đã khác xưa. Những cửa hàng, cửa hiệu mới mọc lên nhiều vô kể. Hàng quán nhiều hơn, nhiều căn nhà mới mọc lên. Những con người ở nơi đây bỗng trở lên xa lạ. Con phố cũ, nơi tôi từng sống suốt 3 năm, bây giờ cũng khác lạ quá. Cả ngôi trường đại học của tôi cũng như thế. Bạn bè cũ, những gương mặt thân quen giờ đã không còn.


      Những kỷ niệm cũ bỗng trở lên nhạt nhòa trong ký ức. Bởi khi nhìn lại thực tế, tất cả đã khác xưa thật rồi. Lang thang dọc con phố đã đọng lại trong ta rất nhiều kỷ niệm. Cảnh cũ vẫn còn lại một chút ở nơi đây, còn người cũ đã không còn. Lòng chợt dâng lên một nỗi buồn giận. Người cũ đã bỏ ta vì tất cả những thứ ở nơi đây. Hẳn cuộc sống của người đã rất đầy đủ và sung túc. Ta là người đã bị bỏ rơi. Vậy mà trong những giấc mơ về ngày xưa của mình. Ta vẫn rất nhớ người ấy. Quá khứ ùa về, rồi quá khứ vội chợt đi. Vì tất cả những thứ thuộc về ngày hôm qua đã đóng lại từ lâu rồi. Chỉ có riêng ta vẫn cứ ôm ấp những hoài niệm. Để đến bây giờ ta cho xe chạy đến nơi đây.
      Đập vào mắt ta là hiện thực xa lạ. Quá khứ xa rồi, cảnh cũ đã thay đổi, con người cũng đã rất khác xưa. Một lần về lại nơi chốn cũ, để rồi ta sẽ quên đi mãi mãi nơi này. Nơi này có còn gì đâu, người cũ cũng không còn. Kỷ niệm, hồi ức có lẽ giờ chỉ còn là của riêng ta. Bởi tất cả mọi người đã rời xa ta từ rất lâu rồi. Họ đã có những lựa chọn tốt hơn ta rất nhiều. Họ đã thoải mái tự do làm cho ta bị tổn thương, rồi vứt bỏ ta một cách bình thản. Những con người đó, lẽ ra ta không nên nhớ đến làm gì.
       Dù sao thì tất cả đã trôi xa. Hãy để những kỷ niệm cũ chỉ còn là trong tưởng tượng. Hãy để những con người cũ chỉ tồn tại trong một giấc mơ. Quá khứ hãy cứ để nó là thứ đã qua. Hãy đóng cửa lại, vì quá khứ sẽ không bao giờ bước sang ngày hôm nay nữa. Tất cả những gì thuộc về ngày hôm qua chẳng còn gì để níu bước chân ta. Giờ đây ta cảm thấy trong lòng thật trống rỗng. Cuộc sống này tất cả chỉ là vì tiền thôi. Vì tiền mà người ấy đã rời xa tôi. Có lẽ cũng còn là tại tôi có một chút vấn đề nhỏ. Thôi thì ngày hôm qua hãy cứ để nó trôi xa. Tôi sẽ không bao giờ thêm một lần chạm tay vào quá khứ. Vì tôi biết rằng, nó sẽ làm tôi rất đau, và thiệt hại rất nhiều.
                                                               Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết

<< Truyện bắt ếch trong vườn nhà tôi

<< Dù bây giờ, cảm xúc, suy nghĩ vẫn như xưa, thì con người tôi giờ đã rất khác xưa

<< Kỷ niệm buồn thời tôi học phổ thông

<< Bi kịch vì cố yêu thương

<< Cách để trở thành người tốt trong xã hội




No comments:

Post a Comment