Thế là một mùa Đông nữa lại đến. Nó mang
đến trong trái tim Jeny một nỗi buồn man mác. Mùa Đông này cô vẫn sống cô đơn.
Dù bạn bè cùng thời của cô đã có một gia đình yên ấm và hạnh phúc. Nhiều khi cô
tự hỏi tại sao mình mãi vẫn chưa thể trưởng thành? Tại sao mãi cho đến tận bây
giờ cô vẫn chưa thể tự lo nổi cho bản thân? Có lẽ cô đã sống bằng sự tưởng
tượng quá nhiều. Cô chỉ suy nghĩ mà không hành động để trải nghiệm ý tưởng đó
trong thực tế. Vì thế cô đã không thể trưởng thành và tiến bộ trong cuộc sống.
Hơn ba mươi tuổi, cô vẫn hư con thuyền bị mắc cạn dưới khe sâu giữa đám bạn bè.
Những người bạn của cô đã trưởng thành cả về mặt gia đình và xã hội. Còn cô, cô
vẫn chỉ như một đứa trẻ con lớn trong gia đình và ngoài xã hội.
Cuộc đời này đúng là không ai đoán biết được ngày mai. Có lẽ cô đã đi
sai đường. Có lẽ cuộc sống của cô đã có quá nhiều những khó khăn và sự cản trở.
Cô biết làm gì đây ngoài hai từ: Cố gắng! Vâng, cô sẽ cố gắng kiên cường trên
đường đời. Cô sẽ vẫn dũng cảm tiến bước, dù trên vai mình có đè nặng cả một
trái núi. Cô phải trải nghiệm để trưởng thành trong cuộc sống. Cô phải tiến bộ
hơn mỗi ngày. Cuộc sống của mỗi người giống như một con thuyền đi ngược dòng
nước. Nếu chúng ta không tiến thì có nghĩa là sẽ bị lùi. Cô sẽ tiến bộ, cô sẽ
sống vui vẻ mỗi ngày trôi qua, dù trong tay cô không có gì cả. Bởi vì thực ra
không phải khi chúng ta có tất cả mọi thứ trong tay, chúng ta mới có quyền vui
vẻ! Chỉ cần cô luôn cố gắng tiến bộ và vươn đến sự thành công mỗi ngày. Cô xứng
đáng được tận hưởng niềm hạnh phúc. Có ai đó đã từng nói: Hạnh phúc là một cuộc
hành trình chứ không phải là đích đến. Cô đang cảm thấy câu nói này rất đúng.
Mùa Đông này dù vẫn chỉ có một mình, nhưng cô không buồn nữa. Bởi vì cô biết,
cô sẽ làm việc say mê. Và một mùa Đông lạnh giá sẽ đi qua, một mùa Xuân ấm áp
sẽ đến rất nhanh. Hi vọng ngày ấy cô đã thành công. Cô sẽ làm việc thật chăm
chỉ để điều mong ước bé nhỏ ấy trở thành hiện thực. Mùa Đông này cô sẽ không
buồn nữa!
Tác giả:
Phạm Thị Hợi
No comments:
Post a Comment