2014-07-25

Chuyện ở lớp

CHUYỆN XE TRỞ LỒNG RẮN ĐỘC BỊ ĐỔ GIỮA PHỐ
Phần II: Chuyện ở lớp…
Nó vâng rồi vọt đi, nó phóng như bay đến trường! Lao vào cửa lớp, may quá, chưa hết tiết một. Nó xin phép cô vào lớp rồi không đợi đứa bạn ngồi đầu bàn đứng lên nhường đường cho nó. Nó nhảy tót qua bàn chui vào chỗ như không có cô giáo ở đó. Rồi vội vã lấy vở bút ra bày ở mặt bàn trước sự ngỡ ngàng và thất vọng của cô giáo. Sự sợ hãi của bạn bè khi nghĩ sắp nhận một trận lôi đình từ cô giáo. Khi mà nó đến muộn, ăn mặc thùng thình, luộm thuộm,  mặt mũi nhếch nhác, lại mướt mải mồ hôi, mồ kê, thổi phù phù… Và nhảy tót qua bàn vào chỗ trước mặt cô giáo cùng toàn bộ hội đồng giáo viên dự giờ phía dưới.

Xì xào, xì xào! Rì rầm, rì rầm! Một câu hỏi lớn đặt ra là cô Vân  Hồng quản lý lớp thế nào mà để xảy ra tình trạng học sinh như vây?
Nó khẽ quay lưng, hai thầy hiệu phó, thầy trưởng phòng đào tạo, các thầy cô mà nó biết và không biết đang ngồi chật kín hai dãy bàn cuối lớp. Nó thấy lạnh ở gáy. Nó hiểu điều nó vừa gây ra. Nó muốn nói lời xin lỗi cô giáo. Nhưng không đủ sức. Nó ngất xỉu vì kiệt sức!
Cô giáo mất bình tĩnh, tức giận hét lên: Hoàng Lan! Em làm loạn trong giờ học của tôi chưa đủ hay  sao mà còn lăn ra ngủ trong giờ của tôi? Em coi thường tôi đến thế sao? Tại sao em lại làm  như thế? Buổi học hôm nay tôi đã nhờ em, vậy mà em nhìn lại mình đi? Ăn mặc cái kiểu gì vậy? Em biết rõ đây là cả tương lai của tôi mà!...  Em muốn phá tôi ah? Tại sao? Em đứng ngay lên và trình bày với cả lớp lý do đi muộn cho tôi ….
Nó giật mình mở mắt hốt hoảng đứng lên ấp úng, rồi nó kể lại sự việc  xe rắn độc bị đổ, nó và người dân ở đó phải bắt và đánh rắn để ngăn trặn một thảm họa cho cả khu phố và người đi đường. Không làm tốt, có thể hàng trăm người sẽ bị chết. Và cuộc sống của cả khu phố sẽ không yên ổn vì rắn độc ở khắp nơi có thể cắn chết họ và người thân của họ bất cứ lúc nào.  Hiện chỉ có hai người bị rắn cắn và đang cấp cứu trong bệnh viện. …
Cô giáo hét lên, em im đi. Thật là hoang đường! Đã đến muộn lại còn bịa đặt. Đã cố ý muốn hại cô lại còn tỏ ra là một vị đại anh hùng? …
Nó uất ức. Tuy nó ngốc nghếch, dốt nát. Nhưng nó trung thực và nhân hậu. Nó yêu quý cô giáo nữa…  Vừa lúc ấy thầy Hưng xuất hiện ở cửa lớp. Đưa cho nó ký giúp vào phần nhân chứng trên đơn kiện chủ rắn. Thầy cũng xác nhận việc đổ xe rắn độc trên phố là chuyện có thật! Nó không hề nói rối. …
Nhưng cô giáo thì đang cay đắng vì bài giảng bị phá hoại bởi học sinh mà cô đặt kỳ vọng sẽ giúp cô hoàn thành tốt giờ dự quan trọng này. Cô xanh rờn, chuyện đổ xe rắn độc và đánh rắn không phải việc của em! Trừ khi em cố ý, em không muốn cô được vào biên chế ở trường này!?
Nó tái mặt, ấm ức! Bài học thầy giảng hôm nào còn vẳng bên tai: Những người lính trong chiến tranh đã không tiếc máu xương để đổi lấy hòa bình độc lập cho dân tộc. Trong thời bình đôi khi chúng ta cũng cần hi sinh bản thân mình để đổi lấy sinh mạng cho nhiều người. Nó đã làm đúng! Nhưng mà nó muốn nói lời xin lỗi cô. Hai mí mắt nó dính vào nhau. Nó nhớ lại lá đơn của thầy Hưng,  rồi nó kêu lên: trời ơi! Trong lá đơn kiện  của thầy Hưng vừa nhờ nó ký, thầy Hưng ký ở vị trí người nhà nạn nhân. Lẽ nào đứa bé trai bị rắn cạp nong cắn vừa nãy là con trai thầy ấy?! Thể nào đứa bé đó lại ngoan đến vậy!...
Các thầy cô nháo nhào hẳn lên! Thầy Hưng là trưởng phòng đời sống  mà không đi dự giờ? Có chuyện lớn rồi. Nghe nói thầy có mỗi một cậu con trai. Nhà thầy ấy mấy đời truyền tự độc đinh! Nó nhảy ra khỏi bàn gọi thầy Hưng lại để mượn điện thoại di động của  thầy. Thầy Hưng đang thất thần cũng chẳng vội vã gì chuyện kiện cáo và quay lại cho nó mượn điện thoại di động trong sự khẩn thiết của nó. Nó nhờ thầy bấm máy cho bác sĩ Cường, và nó nhờ bác sĩ chuẩn bị sẵn và ưu tiên cứu chữa trước cho đứa bé cả không kịp vì hôm nay là thứ hai, chắc bác sĩ đang rất đông các bệnh nhân. Nó cũng trình bày là nó đã sơ cứu cho đứa bé đúng như bác sĩ đã nói. Nó đọc mô tả bệnh nhân cho bác sĩ…
 Nghe nói bác sĩ đã đeo bảng tên bác sĩ cường chữa rắn cắn to  làm bằng tấm biển hướng dẫn cách gửi xe to tướng của bệnh viện, ở ngực để bệnh nhân dễ nhận ra. Vì có quá nhiều bệnh nhân theo mô tả của nó.
Nó chỉ làm được vậy để giúp thầy Hưng thôi… Thầy sững sờ cầm lại điện thoại và gọi điện dặn dò cho vợ. Cô giáo đã tin, đang định bắt đầu tiếp tục bài giảng thì nó đứng bật dậy nói: Em muốn gặp thầy hiệu trưởng? …
Nét dịu dàng, và tin tưởng trên gương mặt cô vụt tắt. Lại là sự uất ức, đau khổ, và cáu giận. Cô cố kìm hãm cơn cáu giận nói: Em còn muốn làm loạn trong giờ của tôi đến mức nào nữa đây? Em muốn gặp thầy hiệu trưởng để tố cáo tôi ah? Nó vội xua tay: Không, không … em muốn chuyển lời của cô Nguyễn… phó giám đốc sở. Nó thấy rất khó chịu nơi cổ họng. Ngực nó đau tức và dồn dập một cái gì rất không bình thường…. Cô nhếch mép, thật lực cười, sao phó giám đốc sở lại chuyển lời qua em đến thầy hiệu trưởng? Nó cố nói với cái cổ họng nghẹn tắc… Vì cô Nguyễn đang bận lập biên bản vụ đổ xe rắn độc ở nhà em. Cô ấy còn đợi người về lấy dấu của sở đóng vào đó để bên công an không thể làm ngơ về vụ việc. Chút nữa cô ấy sẽ vào đây đưa chìa khóa nhà cho em, không tin cô cứ hỏi cô ấy.  Cô giáo lại chất vấn nó: Em không biết ai là hiệu trưởng của trường này ư? Không phải em đang cố tình làm loạn thì là gì? Nó ngơ ngác, phải rồi trong số các thầy cô kia có thể có người là hiệu trưởng. Nhưng thật lòng nó không biết. Chẳng có ai nói cho nó biết cả. Nó cũng chẳng quan tâm! …
Nó  cố giải thích, sự việc …  nó gục xuống bàn! Máu miệng máu mũi ộc ra! Nó bị nhiễm độc lọc rắn qua đường miệng! Các thầy cô lao ra. Thầy nó lao đến ôm lấy nó vào lòng gào lên: con ơi, con sao thế này? Nó mở mắt, nói muốn gặp thầy hiệu trưởng! Cô giáo cay đắng: Em không biết hiệu trưởng trường này là ai hay sao mà cứ làm loạn lên như thế? Nó ngơ ngác, không biết người làm hiệu trưởng sau thầy Trần Thành Nam là ai? Nó hỏi thầy Đỗ, liệu có phải thầy là hiệu trưởng không? Thầy không trả lời nó.  Thầy chỉ bảo cứ nói với thầy, thầy hiệu trưởng sẽ nghe thấy! Con không tin tưởng vào ta nữa hay sao?  Nó không dám nói không tin, nhưng đây là lời hứa! Nhưng mà nó mệt quá, nó thều thào: Cô Nguyễn nhắn với thầy hiệu trưởng  trường mình là: buổi làm việc  sáng hôm nay của cô với trường tạm hoãn….
Cô giáo quát lên, cô Nguyễn, Cô Nguyễn…? Cô ấy là ai? … Tôi đến phát điên vì em mất thôi…
Nó ngơ ngác. …  Thầy cũng quát to: Cô không bỏ ngay thái độ đó với con tôi, tôi sẽ cho cô giờ C ngay lập tức. Vậy là không cần giảng dậy nữa, chắc chắn cô sẽ bị loại! Tôi có quyền làm vậy. …
Nó cố mếu máo nói: Cô Nguyễn là phó giám đốc sở giáo dục và đào tạo tỉnh Vĩnh Phúc. Thầy đừng giận cô Vân Hồng, lỗi là tại con mà. Xin thầy đừng hại cô ấy, máu miệng và máu mũi lại ộc ra, nó ngất xỉu trọng sự gào thét của mọi người! … Cô Bình tiến lại ôm lấy nó để thầy bận đi thay áo vì bị máu nó làm bẩn và còn tiếp sở. Hơn nữa thầy là đàn ông! Không được tiện cho lắm… Nó xin cô Bình cho nó ngủ một nát, nó mệt quá. … Cô Hồng Vân sẽ không quát nó nếu cô Bình đồng ý! Trong giấc mơ, gối đầu lên một bên vai cô Bình. Nó nghe bập bùng tiếng cô Hồng Vân giảng bài. Thấp thoáng cả gương mặt bác sĩ Cường khả kính. Anh ấy ôn tồn nói: Em bị nhiễm lọc độc rắn cạp nong qua đường miệng khi em hút lọc độc cho cậu bé! Nó biện hộ, chắc không phải đâu, em đã nhổ ra ngay mà…. Bác sĩ nói hơi cáu cáu: Niêm mạc miệng người vốn rất mỏng, anh đã nói với em rồi mà?...
 Nó lại ngất đi! Rồi lại thấy trước mắt nó là một chậu máu, bác sĩ nói: Việc xử lý ngộ độc đã xong, bệnh nhân cần truyền máu gấp. Nếu không sẽ không kịp! Vì bệnh nhân vốn đã rất thiếu máu rồi!... Nó được thầy cõng vào phòng y tế, các thầy cô và bạn bè của nó mới truyền máu trong đợt hiến máu tình nguyện tại trường. Sức khỏe đều không đảm bảo! Nó chưa từng đi xét nghiệm nhóm máu, không biết nhóm máu của nó là gi? Ai là người cho nó máu? Nó thấy thầy Vũ hùng dũng tuyên bố là thầy nhóm máu O có thể truyền cho tất cả mọi người.

Nó chưa kịp ngăn cản điều đó thì lại ngất đi. Vì thầy rất yếu và thiếu máu nghiêm trọng. Nó biết điều ấy trong một dịp tình cờ tại phòng y tế nhà trường. Khi nó tỉnh, nó thấy hai thầy và một cô bên nó! Giờ thì nó đủ thông minh để biết chính thầy Vũ đã cho nó máu. Thầy đã đổi mạng sống của thầy cho nó. Vậy mà khi đó nó đã hiểu nhầm là thầy Đỗ? Giờ thì nó chỉ còn biết sống sao cho thật có ý nghĩa với mạng sống mà thầy ban tặng thôi. Thầy ơi! Con cũng là con của thầy và cô Bình.

Còn nữa ........
                                                      Tác giả:   Phạm Thị Hợi

Xem thêm các bài viết




No comments:

Post a Comment