2014-07-26

Hành trình tìm kiếm

CHUYỆN TÌNH CHÀNG LÍNH BIỂN
Chương XVI: Hành trình tìm kiếm
                     Sức khỏe khá lên, tôi đi tìm chị Hương. Người làng nói chị ấy đi đâu từ hơn chục năm nay. Không ai biết tin tức gì. Tôi không tin con người rất giàu tình cảm ấy lại có thể rời xa người mẹ thân yêu , và người em trai yêu quý hơn chục năm trời. Dù bất cứ lý do gì cũng không thể như thế. Nhất định họ có mối liên hệ với nhau. Sau khi dò la khắp  nơi từ người nông dân đến các người kinh doanh nhỏ ở các chợ búa. Tôi được biết cứ đến thứ sáu hàng tuần, mẹ chị Hương thường hay mua nhiều rau củ quả. Đa phần là đồ ăn khô để ăn dần. Tôi đoán ngay đó có thể là đồ ăn tiếp tế cho chị Hương. Thế là mất hơn một tháng trời mật phục, tôi cũng biết chắc bác ấy âm thầm đem những thứ đồ ăn lỉnh kỉnh đi đâu đó vào các buổi chiều cuối tuần. Khi về bà thường rất vui và chẳng có gì trở trên xe cả.
Tôi lặng lẽ bám theo bác Hòa mẹ chị Hương được một quãng thì bị mất hút. Tuần sau tôi rình bác ấy ở quãng mất hút đó. Mỗi tuần tôi tiến gần hơn với nơi ở của chị Hương. Có lần tôi bị ngất đi, … Nhưng tôi nhất định phải cố gắng. Và mấy tuần liền tôi đều bị mất hút bác ấy ở một quãng cố định. Tôi đoán chị Hương chỉ ở quanh đây. Và bác ấy từng là biệt động có khác. Tuy tuổi cao nhưng rất nhanh nhẹn, làm tôi khổ sở vì rình theo bác. Nhưng mà anh tôi đang sống dở chết dở kia kìa. Tôi không thể để  anh tôi chết. Tôi cũng muốn chút mối ray rứt trong lòng từ tuổi niên thiếu về chị Hương cho nhẹ bớt ưu phiền. Thế lên tôi nhất định phải tìm được chị bằng mọi giá. Nếu cuộc sống của chị ấy đang hạnh phúc đề huề. Nhất định tôi sẽ không phá vỡ điều đó của chị mà cố gắng khuyên can anh tôi. Nhưng nếu chỉ cần chị đang sống độc thân hay không hạnh phúc. Thì bằng bất cứ giá nào tôi cũng đem chị trả về cho anh Hà. Tôi không cần biết sẽ có bao nhiêu người phải khóc, bao nhiêu giọt nước mắt phải rơi. Nhưng anh Hà ở bên chị Hương mới là lẽ phải!

Ảnh minh họa: internet

                     Tôi tìm quanh quẩn, tiến lên, lùi lại chỉ một vùng heo hút và khá hoang vắng. Bác Hòa làm gì ở quãng này. Phía trên là cả một quãng vắng dài không có người ở. Còn ở đây lơ thơ trong xa thẳm thấy có màu khói và tiếng chó sủa. Chỉ là khu này thôi. Không có  nhiều người để hỏi thăm. Thế là gặp được ai, là tôi bám lấy. Đưa ra tất cả những gì tôi biết về chị Hương để hỏi. Tôi vẽ hình và ghi rõ những đặc điểm nhận dạng của chị để hỏi. Tôi thấy có một cái chợ lèo tèo vài cái quán nhỏ xíu. Và tôi lại hỏi.
                      Mọi người thấy mấy tuần rồi hay có một cô bé gầy nhỏ bé, lễ độ. Dáng dấp thư sinh rõ là người được ăn học đàng hoàng cứ đi hỏi thăm đi, hỏi thăm lại một chị Hương thợ may lạ hoắc nào đó. Họ hiếu kỳ và bàn ra tán vào với nhau. Cũng tự hỏi nhau giúp.  Khi tôi bắt đầu thấy thất vọng, ủ rũ và muốn khóc thì may mắn đã đến. Một bà trung trung tuổi, chân đi ủng lấm lem, mặc áo bà ba đã sờn không còn phân biệt được màu gì nữa. Nắm bàn tay to bè thô kệch, nứt nẻ vào tay tôi. Kéo ra chỗ một cô trẻ trẻ có vẻ khá giả đang định mua hàng nói với tôi là hãy hỏi cô ấy. Cô ấy bảo hình vẽ cháu đưa nhìn quen quen. Tôi mừng rỡ túm lấy cô ấy hỏi thăm làm mấy bà bán hàng cười um ròn rã. Họ thật chân chất và tốt bụng. Chị Phụ nữ đó điềm tỉnh chỉ vào mấy nét vẽ đơn sơ tôi mô tả chị Hương và nói, cái hình này mà che tóc đi thì rất giống thằng Sơn con chị Hương giáo viên học cùng với con trai cô.  Trời ơi! Sơn, phải rồi! Ngày xưa hai anh chị ấy khi mộng mị về tương lai luôn ao ước có hai đứa con đặt tên là Sơn  và Hải. Tên gia đình họ ý nghĩa là: Núi, Biển, Sông! Nhưng sao lại là cô Hương giáo viên? Dù sao cũng có chữ Sơn và chữ Hương. Tôi miêu tả đứa bé khoảng 12 tuổi. Và chị ấy gật đầu nói thế thì đúng rồi, nó học cùng lớp con trai cô. Tôi nhờ họ chỉ nhà chị Hương, họ chỉ mãi ở quãng vắng heo hút cuối làng. Có bà già đến vỗ vai tôi, nở nụ cười khoe hàm răng đen nhánh hỏi: Cháu hỏi cô Giáo Hương may áo bà ba đấy ah. Để bà dẫn đi, bà có việc đến gần chỗ ấy. Nhà cô ấy khó tìm lắm. 

                     Tôi mừng quýnh ! Chắc mẩm đó chính là chị Hương người yêu anh tôi đến 90%. Chỉ ít phút nữa thôi. Tôi sẽ chạy vào ôm lấy cổ chị như khi tôi còn nhỏ dại. Tôi sẽ nói với chị là anh Hà rất nhớ chị. Đêm nào anh vẫn ôm cái áo len chị đan tặng mà khóc. Chị Hương của tôi giờ ra sao rồi. Tôi hồi hộp quá!

Còn nữa ....
                                                                     Tác giả: Phạm Thị Hợi

Xem thêm các bài viết

>> Chương IIGia đình bác tôi

No comments:

Post a Comment