2014-07-25

Tài năng được thăng hoa, lỗi buồn lắng đọng lại

CHUYỆN TÌNH CHÀNG LÍNH BIỂN
Chương XI:  Tài năng được thăng hoa, lỗi buồn lắng đọng lại
                            Từ chỗ yêu đảo nhiều đến thế, anh Hà trở lên ghét đảo. Họ cũng như cha và anh của anh mà thôi.  Chỉ nhìn thấy công danh lợi lộc, và con đường hoạn lộ phía trước. Họ không hiểu anh , không nhìn ra giá trị đích thực của tình yêu mà mỗi người cần phải có. Chỉ tình yêu mới tạo lên sức mạnh. Chỉ tình yêu mới làm người ta hạnh phúc. Trước đây, anh yêu đảo và muốn sống chết cùng biển đảo. Bây giờ, anh không bao giờ muốn nghe và nhắc về đảo nữa. Ai nhắc đến tên vị chỉ huy mà anh từng tôn kính, anh nổi cáu lập tức!


                     Anh sống lầm lũi như một cái bóng vô cảm trong bệnh viện. Phòng mổ là nhà của anh, bệnh nhân là người thân của anh. Hàng năm  theo sự phân công của bệnh viện. Anh tham gia các cuộc thi  do ngành y tổ chức. Và năm nào anh cũng giành giải vàng. Khi thì bàn tay vàng, lúc thì cây kéo vàng,…
Tóm lại là anh tham gia thi ở nội dung gì thì giải nhất ở nội dung đó luôn thuộc về anh. Tiếng thơm của anh bay xa khắp muôn nơi… . Bệnh viện nơi anh công tác danh nổi như cồn. Chỉ huy trên đảo của anh hẳn đã rất tự hào về anh và tin rằng ông đã đúng. Nhưng ông đâu biết rằng, nhân viên bệnh viện thì biết đến một bác sĩ Lê Hà vô cảm. Họ gọi anh là cỗ máy, là người không cảm xúc , rô bốt ….  Anh tôi hình như không bao giờ cười. Nét mặt luôn một nét buồn buồn và vô cảm. Anh tôi đâu phải người như vậy. Thật là đau xót! 

Còn nữa ....
                                                                        Tác giả: Phạm Thị Hợi

Xem thêm các bài viết

>> Chương IIGia đình bác tôi



No comments:

Post a Comment