2014-07-25

Sự thật được phơi bày

CHUYỆN TÌNH CHÀNG LÍNH BIỂN
Chương IX: Sự thật được phơi bày
                     Mười hai tháng sau ngày anh Hà bị người phụ nữ kia lừa uống rượu say để gài bẫy. Chị ấy hạ sinh một bé gái xinh đẹp và kháu khỉnh. Nhưng cháu bé chẳng giống ai trong ba đời của dòng họ Lê cả. Ai cũng biết, sau lần đó. Anh Hà chưa từng gặp mặt riêng chị ấy. Mọi người tái mào, tái mặt.  Nhưng vì danh dự gia đình. Không muốn cái gia đình nề nếp, gia phong và có phần danh giá này lại trở thành chuyện đàm tếu cuả thiên hạ. Họ đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Cả nhà cũng biết đã mắc lỗi lớn với cuộc đời anh Hà và chị Hương. …

                     Còn chị Hương, sau đám cưới anh hai tháng cũng bỏ làng đi biệt tăm không ai biết. Có người tưởng hai người đã bỏ đi cùng nhau.
Nhưng khi quyết định chuyển công tác được chuyển đến nhà. Họ mới biết là không phải. Bác gái tôi bí mật sai người đi tìm kiếm chị Hương nhiều lần nhưng không gặp. Không có lý nào chị lại bỏ lại mẹ già ốm yếu cùng đứa em thơ dại để đi biệt tăm. Trừ khi là … chị ấy đang mang trong mình giọt máu của anh Hà. Càng nghĩ bác càng day dứt, sinh ốm đau liên miên. Nhưng mà bác phải sống, phải sống để có ngày chuộc lỗi với chị Hương. Bác cũng tin con người nhân hậu như chị ấy, dù có khó khăn tủi nhục, mất mát hi sinh thế nào. Cũng nhất định sẽ sinh ra cháu của bác. Bác còn tin, sẽ có ngày chị ấy đưa nó về gặp bác.
 Biết chắc đứa bé không phải là con mình, nhưng hàng tháng anh vẫn gửi phần lớn tiền lương về nuôi dưỡng bé. Điều này làm cả gia đình anh hóa điên. Còn anh thì nguôi ngoai phần nào lỗi hờn giận ra đình. Không dám mắng, đánh hay cãi láo bố và anh trai. Anh đã dùng người đàn bà mà họ kiên quyết cưới về làm vợ anh làm cho họ bị đau. Số tiền lương còn lại anh dành cả cho anh em đồng đội trên đảo. Họ là gia đình của anh. Anh tự bỏ tiền túi mua sắm các thiết bị y khoa đắt tiền, phục vụ cho công tác cứu chữa bệnh nhân trên đảo. Những ngày đó, mỗi khi anh cứu chữa bệnh nhân, đó là lúc duy nhất anh sống đúng nghĩa của một con người. Còn không, lòng thù hận và lỗi nhớ thương chị Hương dày vò anh từng khoảng khắc! Anh giận mình ngu ngốc và bất lực đã làm khổ cuộc đời chị Hương. Giờ anh còn mặt mũi nào để đi gặp chị? Anh chỉ còn biết hiến mình đảo. Cống hiến tài năng và chút sinh lực còn lại trong cơ thể cho đất nước.

Còn nữa .....
                                                                            Tác giả: Phạm Thị Hợi

Xem thêm các bài viết

>> Chương IIGia đình bác tôi

>> Chương III: Anh Hà và chị Hương

>> Chương IV: Chuyện sau lũy tre làng

>> Chương VKẻ thứ ba xấu xa


>> Chương VII: Cuộc hôn nhân ép buộc

>> Chương VIII: Cuộc chiến sinh tồn
                                                              

No comments:

Post a Comment