2014-07-26

Tình yêu và nỗi đau

CHUYỆN TÌNH NGƯỜI LÍNH BIỂN
Chương XV: Tình yêu và nỗi đau
                      Những dịp sinh nhật hay lễ tết. Bác hay nhận được những món quà của người ẩn danh nho nhỏ. Khi thì cái áo cánh trắng. Lúc cái quần xa tanh đen. Khi thì là cái nón mới tinh. Bác rất vui và vô cũng trân trọng những món quà ấy. Lòng bác cứ nghĩ đó là chị Hương, chị ấy vẫn còn sống, cháu bác vẫn sống. Anh Hà sẽ có chỗ dựa nhờ khi về hưu. Rồi bác lại xót xa… Những việc này làm chị vợ anh Hà phát điên. Chị ấy cũng sắm sanh quần áo, mũ nón cho bác nhưng bác chẳng ưng chút nào. Những cái quần tây hay váy vóc lụa là bác vốn không quen dùng. Thế là chị phán một câu xanh rờn: Đúng là đồ nhà quê. Và mỗi lần không vừa lòng cái gì chị lại phán đồ nhà quê! … Cả nhà cũng chán cái chị người thành phố này lắm rồi. Nhưng biết làm sao? Há miệng thì mắc quai. Chị ta đang là vợ của anh Hà, có cưới có treo đàng hoàng. ….


                      Người già, hay cả nghĩ thật tội.
Bác gái  thương Anh Hà nhiều, nhưng phụ nữ thôn quê lạc hậu như bác đâu có tiếng nói quyết định trong gia đình. Bác phải nghe theo bác trai, nghe theo thằng cả. Họ còn lo bụng dạ đàn bà sẽ làm hỏng công danh sự nghiệp của con trai bác. Giờ thì công danh sự nghiệp của con trai bác hiển đạt thật. Nhưng con trai bác đã bị biến thành cái xác không hồn. Không có cảm xúc. Vô cảm với thế giới xung quanh. Không bao giờ cười hay khóc. Hôm bố anh qua đời anh cũng thế. Vẫn một vẻ mặt lạnh tanh! Nhiều người xì xào về anh. Thậm chí tức giận với anh. Lao vào đánh anh. Anh mặc kệ cứ ngồi yên, không khóc, chẳng cười. Rồi mọi người lại can ra nói: Bố nó sao nó không xót! Chắc là không chữa được nữa. Nên nó để mặc cho ông cụ ra đi. Và bác trai tôi qua đời trong sự vô cảm của anh Hà.  Nhưng bác trai không hề giận anh. Bác biết bác đã tự tay hủy diệt phần hồn của con trai bác. Vốn là một nhà nho nổi tiếng, một người chủ sự của cả đại gia đình. Trong bác có chút bảo thủ và phong kiến. Bác nhất định không thừa nhận là mình đã sai. Và con cái thì phải nghe lời cha mẹ đấy là lẽ đương nhiên. Đó là nguyên tắc, nề nếp gia phong của dòng họ từ bao đời nay. Bác không thể để truyền thống đó bị hủy diệt trong tay bác.. Nhưng trước khi về cõi vĩnh hằng. Bác đuổi hết con cháu ra ngoài, chỉ để bác gái ở bên.  Ghi âm lời bác xin lỗi anh Hà, thừa nhận là  cả nhà đã mắc lỗi lớn với anh. Căn dặn cả gia đình là: Nếu anh có làm bất cứ điều gì sai gì cũng không được phép trách anh mắng anh ấy nữa. Vì nguyên nhân tất cả là do bác. Tại bác mà ra.  Bác khóc nấc lên vì thương anh Hà. Rồi bác qua đời…
                     Mỗi lần bị vợ anh Hà làm cho uất ức, bác gái lặng lẽ bật băng ghi âm để trấn an. Nếu không bác sẽ giận anh lắm. Sao anh dám để vợ anh làm vậy với bác? Bác bật băng ghi âm để nhớ, vợ anh là do bác rước về. Cô ấy chỉ là con dâu bác, không phải là vợ của anh!


Còn nữa ....
                                                                         Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết

>> Chương IIGia đình bác tôi


No comments:

Post a Comment