CHUYỆN TÌNH CHÀNG LÍNH BIỂN
Chương XIII: Tình yêu bất diệt trong trái tim người lính
Hàng
đêm anh Hà vẫn ngủ với cái áo len chị Hương đan tặng ngày nào . Dù mùa đông rét
mướt hay mùa hạ oi ả, anh vẫn ôm kỷ vật của tình yêu đó mỗi khi đi vào giấc
ngủ. Giờ nó đã sờn cũ, nhưng với anh nó vẫn là một báu vật thiêng liêng. Những
ca mổ nặng, những tình huống nguy nan. Chỉ cần có nó ở bên là anh có thêm muôn
vàn sức mạnh. Đó mới là người vợ của anh. Là người bạn đời chung thủy và tin
cậy của anh. Còn cô ta, vợ anh. Vẫn đẹp long lanh và đầy quyền quý, nhưng anh
chưa một lần động vào! Có người nói anh
bị điên!? Bị dở hơi?! Bị hâm hấp?! Nhưng
anh mặc kệ, anh đã vô cảm với thế giới xung quanh mình từ bao giờ không ai
biết. Chỉ biết bác sĩ Lê Hà là người như thế thôi. Nhưng mà không ai trong bệnh
viện không kính trọng tài năng suất chúng về y thuật và tinh thần hết lòng cứu
chữa bệnh nhân của anh. Họ thì thầm với nhau rằng: Có khi anh là Hoa Đà tái
thế?!
Đứa
bé lớn lên. Giỏ nhà ai, quai nhà ấy.
Càng trở lên nhức mắt và khó chịu với mọi người trong gia đình anh. Anh mặc kệ
cho họ bị đau. Lại còn bênh vực vợ: Con dâu do bố mẹ đưa về nhà. Con làm sao mà
biết đứa bé là con ai? Mỗi lần chị ấy xử
tệ với gia đình anh, lập tức lại được anh quan tâm chiều chuộng. Thế là chị ấy
ngày càng xử tệ với gia đình anh hơn. Không ai nói được anh câu nào. Con dâu là
của họ, em dâu là của họ. Anh chẳng có liên quan gì đến chị ấy cả. Cứ mặc kệ họ
với nhau thôi!
Anh
quá giận người thân, vì chính họ đã tước đi hạnh phúc của cuộc đời anh. Nhưng
vì nề nếp gia đình, anh không đánh được họ, không thể tự mình làm tổn thương họ.
Anh để mặc cho họ bị đau do người vợ mà họ đã tự ý cưới cho anh gây ra. Cô ấy
là cây gậy của anh.
Từ
ngày về đất liền, mỗi ngày nghỉ anh đều đi tìm chị Hương. Anh đi vòng quanh một
lượt những nơi chị Hương có thể đến, hỏi thăm đủ khắp mọi người có thể gặp chị
ấy. Đi hết một vòng, anh lại quay lại từ đầu. Anh sợ biết đâu họ lại có tin gì
của chị Hương?
Khi
anh đến nhà, tôi biết anh sẽ hỏi thăm chị Hương. Nhiều lần như thế, có khi tôi
cố tránh né. Tôi sợ đôi mắt buồn đau và thất vọng sâu thẳm trong mắt anh khi
không có tin gì mới về chị phương. Sợ cái cảm nhận thấy người anh như sụp xuống
khi mất hi vọng tìm thấy chị Hương của anh. Tôi thương anh vô cùng. Nhưng tôi
cũng chỉ là một đứa bé và tôi có phần hơi giận anh. Sao anh không đi tìm chị
Hương ngay từ sau hôm cưới? … Tôi ghét anh vì anh đã không mạnh mẽ hơn nữa
trong việc bảo vệ lời ước hẹn của anh với chị Hương? Lẽ nào anh cũng có chút
ham sắc đẹp, công danh, tiền bạc, cửa nhà… Anh nhìn tôi giận tái mặt, mặt cắt
không còn hạt máu. Nói giọng nhẹ như gió thoảng mây trôi. Anh có lỗi với chị
Hương vì anh cần có phải có trách nhiệm với đứa bé… Chắc anh buồn và giận vì
chính tôi cũng không hiểu hết con người anh. Trên thế giới này chỉ có chị Hương
mới hiểu hết con người anh, mới yêu anh hết lòng. Và mới làm cho anh được hạnh
phúc mà thôi. Anh rên xiết Hương ơi! Em giờ đang ở đâu… Mắt anh lại long lanh
hi vọng đi tìm đến địa chỉ tiếp theo. Tội nghiệp anh tôi quá! Tình yêu là như
thế sao?
Còn nữa ....
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
>> Chương III: Anh Hà và chị Hương
>> Chương IV: Chuyện sau lũy tre làng
>> Chương V: Kẻ thứ ba xấu xa
>> Chương VI: Sự đổ vỡ của tình yêu
>> Chương VII: Cuộc hôn nhân ép buộc
>> Chương VIII: Cuộc chiến sinh tồn
No comments:
Post a Comment