2014-07-16

Thực hiện lời hứa thiêng

Chuyện ở bệnh viện
                                                               Truyện dài: PTH

Chương XII: Thực hiện lời hứa thiêng…

Cũng đã hơn một năm kể từ ngày thầy đi xa, cô mới có dịp đến bệnh viện này. Nơi đây có trọn vẹn lời ủy thác của thầy Trần Thành Nam dành cho cô. Ở cổng sau của bệnh viện này, là tiện may ba lô khá khang trang của cháu gái thầy. Ngôi nhà ba tầng với mặt tiền 5m có vẻ như rất thoải mái với một cô gái hơn hai mươi tuổi. Hiệu may của bạn ấy có 1  người phụ giúp. Bạn ấy là một cô chủ nhỏ. Cô lân la chuyện trò và hỏi chuyện. Được biết tuy cô may đẹp, nhưng không lãi và đông khách lắm. Vì cô mua nguyên liệu tốt, may cẩn thận nên giá thành bị đẩy lên cao. Cô không cạnh tranh được với hàng Trung Quốc giá rẻ, màu sắc sặc sỡ dù ai cũng biết nó độc hại. Thu nhập chính của Loan – cháu thầy dựa vào việc cho thuê hai phòng trên tầng ba.
Còn cô, cô tò mò xem xét kỹ càng các sản phẩm của Loan. Cô hỏi Loan về chi phí tăng lên bao nhiêu nếu cô đặt in logo, chữ vào ba lô. Vì trong đầu cô đang nghĩ. Có thể cô sẽ biến những chiếc ba lô tuyệt vời này thành món quà khuyến học cho các bé sinh ra ở viện Nhi. Vậy là một công đôi việc. Lại đúng tâm ý của thầy Trần Thành Nam khi xưa. Rồi cô cũng chuyển lời xin lỗi của thầy với cô ấy. Cô ấy chỉ khóc và nói: Thật ra tớ không giận gì thầy cả. Tớ trốn thầy vì không muốn thầy vì tớ mà bị giảm uy tín trong trường. Con đã vậy, đến cháu là tớ cũng như vậy… Nước mắt cô rơi lã chã. Chắc cô thương Thầy lắm. Tội nghiệp cho hai bác cháu họ. Mà cái bạn Trần Thành Loan này cũng kỳ ghê. Đúng là cháu gái thầy có khác, tính tình cũng giống thầy.Chỉ biết nghĩ đến người khác mà thôi. Một việc đã xong.Cô đang băn khoăn đi gặp chú Trần Thành Toàn  ở khoa sản. Rồi cô nhìn thấy sơ đồ bệnh viện ở cồng. Cô thấy vị trí phòng trưởng khoa sản. Cô nhanh nhẹn phóng mình lên lầu ba của tòa nhà. Cô đúng là dân thể thao có khác. Rất nhanh nhẹn và dẻo dai. Suýt nữa cô lao vào phòng trưởng khoa nhưng mà cô sững lại. Ngồi ở vị trí trưởng khoa là một vị bác sĩ nữ rất trẻ và xinh đẹp. Cô đang miệng chữa Ô, mắt chữ a, ấp a ấp úng khi vị bác sĩ trẻ và xinh đẹp này bỏ kính xuống, thôi viết lách vào bệnh án và nở một nụ cười rất dịu hiền với cô nói: Em bị làm sao? Chị có thể làm gì giúp em! Cô gãi đầu gãi tai nói: em không sao, dạ…  dạ em muốn hỏi thăm người ạ… Vị bác sĩ vẫn tươi cười, rồi mắt cô lóe sáng. Nụ cười rạng rỡ hơn, cô ấy đứng bật dậy chạy ra. Hóa ra người phụ nữ cô vừa vượt qua ở cầu thang là mẹ  của cô ấy. Cô ấy rất vui và xúc động nghẹn ngào đón nhận dây sữa cô gái Hà Lan mà mẹ cô ấy đem cho, kèm lời dặn: Con phải bồi dưỡng sức khỏe cả thức đêm vì trực nhiều mau bị già, sẽ bị chồng chê….  Cô ấy nũng nịu ôm mẹ vào lòng. Rồi cô ấy gọi điện nhờ cấp phó thay cô làm nhiệm vụ trực ban vì cô ấy bận tiếp khách quan trọng….  Rồi cô ấy kéo người mẹ tuyệt vời ấy vào phòng và không quên quay ra bảo với cô: Em muốn hỏi thăm ai thì sang phòng hành chính nhân sự hỏi nhé. Rồi cô chỉ sang phòng gần đó. Cửa đóng, nghe nói cán bộ đi họp. Cô nhảy chân sáo xuống cầu thang. Lòng cô vui vui vì tình mẫu tử thật thiêng liêng và cao quý. Cô vừa được chứng kiến một khoảng khắc rất đẹp của tình mẫu tử. Cô ấy có một người mẹ tuyệt vời. Lại yêu thương cô nhiều đến vậy. Chả trách mới trẻ vậy mà cô đã làm trưởng khoa. Mà chú Toàn  giờ ở đâu, việc thực thi quỹ từ thiện của thầy Trần Thành Nam  đến đâu rồi? Ở cái bệnh viện lớn này, cô chưa thấy một chút bóng dáng nào của ngôi trường cô từng học theo ý nguyện của thầy Nan cả.

Còn nữa ....
                                                              Tác giả: Phạm Thị Hợi

Xem thêm các  bài viết

>> Chương VII: Người thầy đáng kính

>> Chương VIII: Sự thật được phơi bày 

   >> Chương IX: Bi kịch của gia đình

No comments:

Post a Comment