2014-07-11

Sự thật được phơi bày

Chuyện ở bệnh viện
                                                                                      Truyện dài: PTH
Chương VIII: Sự thật được phơi bày
Thầy im lặng và hơi thở như từ trong xa xôi và gấp gáp bắt đầu câu chuyện của mình:
Ta đang bị quả báo! Quả báo thực sự con gái ạ! Nước mắt thầy ứa ra. Giờ thì cô không thấy một vị hiệu trưởng oai nghiêm thường ngày. Mà trước mắt cô là một ông già,và là  một người cha thực sự. Thầy lấy khăn tay thấm những giọt nước mắt chất chứa trong lòng bấy lâu và thầy tiếp câu chuyện của thầy.
Trước khi gia nhập quân ngũ, ta đã từng đính hôn với một cô gái ở quê. Cô ấy hiền lành, tốt bụng và nhân hậu. Những năm tháng biền biệt tại chiến trường. Nhiều khi viết hàng chục lá thư đi mà ở nhà không nhận được bức thư nào. Mẹ ta vì thế sinh lo lắng và ốm đau liên miên. Cô ấy đã bỏ cả danh dự chưa cưới hỏi mà đã về làm dâu. Dọn sang ở nhà ta để tiện chăm sóc mẹ của ta
. Cái tiếng ấy ở thời của ta to lắm. Nhất là cô ấy lại là cô giáo trường làng. Nhưng mà ta… Ta … Khi ta ở chiến trường ta đã gặp và yêu vợ ta. Chúng ta cùng đơn vị. Ta đã viết nhiều thư  hủy bỏ hôn ước giữa hai nhà về cho cô ấy nhưng đều không có thư trả lời vì chúng đều bị thất lạc. Ta cứ nghĩ không có tin của ta cô ấy đã đi lấy chồng. ….
 Đơn vị đã tổ chức lễ cưới cho vợ chồng ta ở chiến trường trong một lần ta đạt thành tích xuất sắc trong chiến đấu. Khi hòa bình trở lại, ta đưa vợ về thăm quê. Lúc đó  mới biết cô ấy đã ở ,và chăm sóc người mẹ đau yếu bệnh tật của ta nhiều năm nay. Cô ấy lặng lẽ dọn đồ ra khỏi căn buồng thuộc về vợ chồng ta. Và từ đó cô ấy sống lặng lẽ như một cái bóng. Ta đã làm hại một đời cô ấy. ….
Vợ chồng ta ở với nhau nhiều năm mà không có con. Cả nhà giục ta sinh con nối dõi vì nhà ta là trưởng họ. Họ đổ lỗi cho vợ ta và bắt ta lấy vợ nữa. Cô ấy lại là đối tượng được mẹ ta ướm hỏi. Vì ta và vợ đều nhận công tác ở tỉnh xa không ai chăm sóc mẹ. Nhưng ta từ chối vì ta là cán bộ nhà nước, nhất định chỉ sống một vợ một chồng. Và nói ta không còn tình cảm gì với cô ấy. Ta đã phụ bạc cô ấy!...
Ta thấy vợ ta rất khỏe mạnh bình thường nên lặng lẽ đi khám. Kết luận của bác sĩ là ta bị phôi nhiễm chất độc hóa học tại chiến trường nên không thể có con. Ta không tin vào mắt mình và đi kiểm tra tại hai bệnh viện lớn khác. Cùng chung một kết quả. Ta biết vợ ta đang khao khát một đưa con để lấp đầy khoảng trống trong lòng ta về chuyện quá khứ. Để giữ chặt ta lại với cô ấy. Khi ta đang rất khó khăn tìm lời để nói cho cô ấy biết sự thật đau buồn của hai vợ chồng thì cô ấy báo tin mình đã mang thai. Ta choáng váng và bị sốc hơn cả khi biết ta không thể có khả năng sinh con. Ta bỏ đi công tác nhiều ngày. Khi về ta định nói hết sự thật và đuổi người đàn bà lăng loài kia ra khỏi gia đình cùng với đứa con hoang trong bụng cô ta. Nhưng mà mẹ ta đang vui mừng và trẻ ra cả chục tuổi vì sắp có cháu nội nối dõi tông đường. Cả họ nhà ta vui mừng, đòi mở tiệc ăn mừng. Ta không thể nói ra. Khi đứa bé được sinh ra ta thấy nó giống hệt tay bạn học cũ của cô ấy. Tìm hiểu mới biết, trước kia hai người đã hẹn hò khi cùng học. Khi họp lớp gặp lại nhau thì qua lại với nhau… Thế đấy, ta thì phụ bạc với mối tình đầu để sống trọn nghĩa vẹn tình với cô ấy. Còn cô ấy lại phụ bạc ta…
 Ta dành hết tâm sức của mình vào công việc. Lấy lý do là để chăm lo cuộc sống vật chất của mẹ con cô ấy. Thật ra mỗi lần nhìn thấy đứa bé, lòng ta lại vô cùng đau xót. Nhưng ta vẫn cố chịu đựng và nuôi dưỡng đứa bé để dòng họ Trần  nhà ta có người thừa tự và hương khói. Nhưng mà gần đây mẹ nó đã nén đưa nó đi gặp gã đàn ông khốn kiếp kia. Nó thì công khai đối đầu với ta…. Thầy nói trong xót xa đau khổ.
Cô tiếp lời thầy, thôi! Xin thầy mặc kệ anh ấy đi. Nghe nói giờ anh ấy yêu và kiên quyết kết hôn với người phụ nữ đáng tuổi làm mẹ anh ấy. Dù sao anh ấy cũng rất yêu cô ấy! Thầy phản ứng mạnh về chuyện này quá làm anh ấy đã rất lỗ mãng với thầy. Các thầy cô trong trường đều rất thương thầy…. Thầy đập nhẹ nắm tay như không còn lực nữa nhưng mà giọng thầy đầy kiên quyết: Nhưng  mà không thể được!
            
Lòng cô chợt nghĩ thì ra con người vĩ đại ở trường này trong gia đình lại hơi quá khắt khe và phong kiến. Nhưng mà mắt cô mở to khi nghe thầy nói tiếp: Cô ấy chính là người yêu cũ của ta! Ta đã phụ bạc cô ấy. Ruồng bỏ cô ấy để sống trọn tình với mẹ nó, rồi mẹ nó thì phản bội ta sinh ra nó. Còn nó, nó kiên quyết đòi lấy cô ta và chuẩn bị đón nhận đứa con sắp chào đời của họ. Hu …hu… Thầy khóc thành tiếng. Gương mặt thầy hằn lên những nét già nua và đau khổ tột cùng. Ta không thể chấp nhận đứa con dâu bất đắc dĩ này. Ta không thể sống cùng cô ấy cùng một mái nhà. Ta đang bị quả báo! Tại ta đã phụ bạc cô ấy mà ra… hức…hu …hu. Thầy uống một hớp nước ấy để lại thăng bằng. 

Còn nữa.....
                                                           Tác giả: Phạm Thị Hợi

Xem thêm các bài viết



>> Chương VII: Người thầy đáng kính


No comments:

Post a Comment