Anh Hải là con trai một của cả dòng họ Nguyễn
ở làng Văn thuần nông ven sông Hồng. Sau anh có tới bốn cô em gái. Bố anh lại
là trưởng họ. Khỏi phải nói, bố, mẹ và ông nội cưng nựng anh như thế nào. Sinh
trưởng trong một gia đình nông dân khá nghèo, nhưng anh muốn gì được đấy. Bố mẹ
và ông nội cưng chiều anh hết mức. Có cái gì ngon cũng dành phần ăn cho anh đầu
tiên. Khi anh ăn chán, thứ còn lại mới được chia đều cho các em gái còn lại.
Cháu trưởng đích tôn của dòng họ Nguyễn mà. Chả gì bố anh cũng là ông cán bộ
của thôn, dòng tộc cũng có mấy người cử nhân, thạc sỹ. Anh hễ sổ xít hắt hơi là
cả nhà được phen nháo nhào. Nào hái lá thuốc để nấu nước tắm, nào đi mua thuốc,
nào đi mua đồ ăn ngon bổ dưỡng ... Anh Hải tận hưởng những đặc quyền, đặc lợi
đó một cách hiển nhiên và hạnh phúc.
Cả dòng họ nhà anh được phen nở mày, nở
mặt với xóm làng khi anh đỗ đại học Mở với số điểm khá cao. Ngày ấy, những năm
90 của thế kỷ trước, đỗ đại học không nhiều và dễ như bây giờ. Trong một lớp
may ra có một vài em đỗ ngay năm đầu tiên. Ai cũng mừng cho gia đình ông Hưng,
bố anh. Có người còn đưa con gái đến lân la muốn kết thông gia với gia đình
ông. Mang quà cáp qua lại nhà ông để học hỏi cách nuôi dậy con cái và xin tý
lộc học hành ở nhà ông. Âu cũng là cái phúc, cái lộc của nhà ông.
Ông đã rất hài lòng và hạnh phúc vì điều đó. Ở
cái làng quê thuần nông nghèo khó này. Cuộc sống của đa phần nhân dân là trên
đồng ruộng, bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Người phụ nữ đa phần cả đời
không bước ra khỏi lũy tre làng. Thế nên chỉ những người ăn học thành tài mới
có cơ đổi đời thoát khỏi cảnh chân lấm tay bùn.
Ngày anh Hải về thủ đô nhập học đem
theo bao hi vọng, ước mơ và hoài bão của cả đại gia đình. Anh chỉ cần viết thư
về cần cái gì thì bố mẹ anh lập tức chạy đôn, chạy đáo đi mua đi sắm, đi vay,
đi mượn họ hàng và người quen gửi cho anh. Ai cũng mừng cho gia đình ông và tặc
lưỡi, cứ cho nhà ông vay, sau này cậu ấm công thành danh toại trở về thì họ lại
trả mất làm sao được. Hơn nữa lại được tiếng tốt là biết giúp đỡ người khác.
Biết đâu con cháu sau này lại được hưởng lộc từ cậu ấm Hải.
Thế là cuộc sống của anh ở chốn đô
thành không thiếu một cái gì, sự học cứ thế băng băng thuận lợi. Anh lọt vào
mắt xanh cô đại tiểu thư, nhà giàu sụ ngay trung tâm thành phố Hà Nội. Anh thì
chẳng thích cách ăn mặc hở hang và thói chơi bời, không biết trên biết dưới của
mấy tiểu thư gốc hà thành. Anh đã quá quen với những người phụ nữ nông dân chân
lấm, tay bùn chốn làng quê cả đời chỉ biết cúc cung phục vụ chồng và con. Nhưng
mà gia đình anh cứ vun vào, chả gì lấy cô ấy gia đình vợ cho cả một cái nhà mặt
phố to tướng ngay phố Tràng Tiền đông đúc của Hà Thành. Căn nhà ấy giá trị bằng
tài sản nhà anh mấy đời cộng lại. Còn nhà chị kia cũng chẳng ưng cái thằng nhà
quê nghèo rếch ấy. Nhưng chết cái con gái họ quá si tình và lỡ mang thai với
anh ta. Mà xem ra cái thằng cũng mặt mày sáng sủa, tướng tá đàng hoàng, học
hành giỏi giang. Họ đồng ý với điều kiện phải cấm tịt cái bọn nhà quê lam lũ
nhà anh qua lại với anh ở thành phố cho nhà bà đỡ rắc rối và xấu hổ vì lấy rể
nhà quê nghèo. Anh đồng ý trong sự hân hoan và hạnh phúc vỡ òa của cả đại gia
đình. Họ bảo anh lấy được vào gia đình ấy ngang chuột xa trĩnh gạo. Tài sản nhà
ấy cho anh ăn cả đời không hết. Một đám cưới rình rang, cũng nhà hàng khách sạn diễn ra
khiến bố mẹ anh ở quê được dịp nở mặt với họ hàng làng xóm. Dĩ nhiên đám cưới
do nhà gái chịu. Sau đám cưới, hai vợ chồng dọn ra căn nhà giữa phố buôn bán
đông đúc của Hà Nội sinh sống. Họ mở quầy bán và sửa chữa điện thoại giữa thời
điểm nghề này đang lên như diều trước gió. Anh nghiễm nhiên trở thành người
thành phố, và là ông chủ. Anh có tiền! Hạnh phúc của cả đại gia đình anh lại vỡ
òa trong niềm sung sướng khi đứa con trai đầu lòng của anh chị ra đời.
Nhưng cũng chính đứa bé ấy lại là
dấu mốc đánh dấu cho sự đổ vỡ đến hoang tàn cuộc đời anh. Vốn quen được cưng
chiều, thích gì được đấy và thiếu sự răn dậy nghiêm khắc của gia đinh. Thế nên
trong thời kỳ vợ mang bầu và sinh em bé phải kiêng cữ anh đã khá thản nhiên đi
qua đêm với gái. Khi vợ sinh xong trở nên xồ sề xấu xí, lại suốt ngày phải chăm
sóc đứa nhỏ không quan tâm đến anh nhiều nữa. Lại sinh tật hay giận dỗi và cáu
gắt và đôi khi lên mặt bà chủ với anh .
Chẳng như những cô gái yêu kiều luôn ngọt ngào, khêu gợi và xinh đẹp hay
đến cửa hàng anh sửa điện thoại. Đôi mắt họ luôn lúng liếng đưa tình
trước chàng công tử trẻ, đẹp trai, giàu có giữa chốn kinh kỳ. Giờ thì anh thấy
vợ cái gì cũng không vừa mắt nữa. Anh đang bị mê trong những lời ca ngợi, tán
dương. Ngất ngây tận hưởng thành quả lao động của mình, anh phiêu lưu mạo hiểm
tình cảm với một cô gái xinh đẹp, kiều diễm và luôn coi anh là một ông chủ lớn,
một doanh nhân thành đạt và có học thức. Chứ không phải một gã nhà quê nghèo
đói và bám vào nhà vợ để có thể đứng lên. Anh công khai cặp bồ và thường xuyên
cãi vã và hành hung với vợ.
Bố mẹ vợ anh ức đến nghẹn cổ. Cái
thằng nhà quê tráo trở và lật mặt. Chỉ vì đống tiền của gia đình bà mà lao vào
lấy con gái bà. Giờ thì chẳng cần che đậy, anh trơ trẽn thể hiện bộ mặt thật
đểu cáng của mình. Xót con, thương cháu. Ông bà nén giận vào lòng vẫn ngọt
ngào, đon đả cho rằng lỗi tất cả đều là của con gái mình. Binh và nịnh con rể
chằng chằng hi vọng anh này nghĩ lại. Được thể bố mẹ bênh vực, anh càng chẳng
tỏ ra khách sáo nể nang vợ nữa. Anh thô bỉ với cô.
Việc kinh doanh chung của hai vợ
chồng khiến anh rất bức súc vì cứ có cảm giác làm thuê cho vợ. Và anh không thể
gửi tiền về cho bố mẹ và các em ở quê đang ngày đêm trông ngóng. Vì tiền làm ra
vợ anh quản lý chặt chẽ từng đồng. Thế là anh quyết định ly hôn khiến chị
vợ há hốc cả mồm. Anh ngăn nhà làm hai và tự mình kinh doanh. Đúng là chưa khỏi
chòng đã cong đuôi. Mẹ vợ anh ức nghẹn cổ phải vào viện nằm mấy hôm liền. Nhưng
họ vẫn còn hi vọng vì nhà vẫn liền kề. Đứa con nhỏ xinh đang bi bô tập nói cứ
chạy qua lại bên bố bên mẹ. Họ vẫn là một gia đình.
Khi có giấy chứng nhận đã ly hôn,
anh Hải ngang nhiên dẫn cô bồ xinh đẹp về nhà sinh sống. Hai người cứ như chim
chíc chim chòe ngay trước mắt người vợ cũ và đứa con thơ dại khiến chị này cứ
nước mắt ngắn dài , mắt lúc nào cũng xưng hum húp. Thương con, thương cháu và
xót của, mẹ vợ anh đang đêm đập cửa ùm ùm đến mắng chửi anh Hải là đồ vô ơn bạc
nghĩa. Nhờ ai mà anh có ngày áo gấm về làng như ngày hôm nay. Mà vừa ly hôn hôm
trước đã rước vợ mới hôm sau về sinh sống ngay trong ngôi nhà mà cả đời hai vợ
chồng bà cũng phải vất vả bán buôn mới có được. Bà túm tóc đuổi cổ cô bồ của
anh Hải, định cho cô ta một mẻ ra trò nhưng anh con rể bất nhân thất đức của bà
đã không để cho bà làm như thế. Hắn thẳng tay dùng sức trai tráng đánh
bại bài già đã sáu mươi một cách dễ dàng. Bà phải vào nhập viện, bị gãy hai
xương sườn và dập một lá lách. Mặt thì sưng húp vì bị ông con rể quý hóa cho
một cái bạt tai thẳng tay.
Bệnh viện - ảnh internet
Nằm trong bệnh viện dưỡng thương,
mắt bà cứ tuôn dài những dòng lệ cay đắng xót xa. Cả đời bà buôn bán, gặp không
biết bao loại người trên đời thế mà bà , chồng bà và con gái bà đều bị mắc lừa
cái thằng nhà quê trẻ danh. Bi kịch tưởng đến đấy là đã lên đến đỉnh điểm. Ai
ngờ anh con rể bất nhân của bà còn gửi đơn kiện bà về tội xâm phạm tư gia bất
hợp pháp và áp đáo tại gia. Khi cán bộ phường nhận đơn tố cáo và tiến hành xác
minh sự việc họ đã đau đầu không hiểu về sự lẫn lộn giữa chủ và khách trong căn
nhà ấy. Cuối cùng mới vỡ lẽ ra căn nhà đó vẫn đứng tên mẹ vợ anh Hải. Họ đã cho
con gái làm quà khi cô đỗ đại học nhưng chưa sang tên đổi chủ. Lâu rồi họ cũng
quên bẵng đi. Thế là từ bệnh viện bà uất ức bò bề đuổi cổ thẳng anh Hải và cô
tình nhân ra khỏi nhà và khóa trái cửa rồi vào viện nằm điều trị tiếp. Lúc này
anh Hải mới trắng mắt ra. Hóa ra anh đã lật ngửa ván bài quá sớm. Anh quay lại
lăn lóc cầu xin và bám vào đứa bé. Cầu xin mãi không được. Anh ta bắt cóc,
đưa nó về quê và giao cho bố mẹ và các em mình trông giữ nhất định không
để co vợ anh gặp đứa bé. Lấy nó ra làm điều kiện trao đổi buộc gia đình vợ anh
phải sang tên cho anh nửa căn nhà đó cho đẹp mặt anh với họ hàng. Và anh cũng
vừa vay mượn một khoản tiền lớn ở quê để sửa sang đàng hoàng chuẩn bị đón bố mẹ
và cô em gái đang học ở thành phố ra đấy ở.
Dù sao anh ta cũng là bố đứa trẻ,
đứa trẻ là cháu đích tôn của dòng họ nhà anh. Chị vợ đang khóc rở mếu rở và
thất điên bát đảo thì bà mẹ vợ được ra viện. Tận mắt chứng kiến sự tàn nhẫn và
bất nhân của anh con rể với mình, bà không còn một chút nhân nhượng nào với anh
nữa. Bà gửi đơn kiện anh về tội hành hung, xâm phạm tư gia và bắt cóc trẻ con.
Vì dù sao đứa bé đó đã được tòa án giao cho chị vợ nuôi dưỡng. Anh không có
quyền bắt cóc nó và cấm vợ cũ mình được gặp mặt đó.
Tội danh được thành lập, ngày công an
đến nhà còng tay anh đưa vào tù mẹ anh chạy theo nước mắt chảy như mưa. Bà
không thể hiểu nổi tại sao con trai mình lại có tội khi đem cháu nội mình về
quê chơi với ông bà vài tháng. Hóa ra anh Hải cũng biết xấu hổ với gia đình
mình. Cả làng quê nhỏ bé xôn xao, xì xào khiến bố mẹ anh Hải chẳng biết dấu mặt
đi đâu lại cõng thêm một đống nợ do mới sửa nhà. Âu cũng là cái họa của người chỉ
biết chăm nuôi con mà không biết dậy dỗ cho con thành người tử tế đàng hoàng.
Giờ này anh Hải đang ngồi trong
trại giam thụ án. Hẳn anh cũng đã suy nghĩ và ân hận thật nhiều sau những gì đã
xẩy ra. Chị vợ anh may mắn tìm lại được hạnh phúc muộn màng với anh người yêu
cũ. Người vẫn độc thân dõi theo bóng hình của chị bấy lâu. Ngày đó anh đã cố
thuyết phục chị đừng có tin những lời ngọt ngào nhưng man trá của gã trai quê
nghèo nhưng bất thành mà lại còn làm cho chị giận. Cưới, chị cũng không thèm
mời anh. Giờ chị đang gục ngã giữa dòng đời xuôi ngược, anh dang tay đón đợi
chị. Đứa bé được đổi sang họ của anh. Vì không ai trong gia đình chị còn chịu
đựng nổi khi có cái gì vương vấn đến anh Hải nữa. Âu cũng là cái phúc của họ.
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
No comments:
Post a Comment