Ngày đó khi bước chân vào
học trung cấp. Lòng tôi đầy rẫy những đổ vỡ đắng cay về sự nghiệp, gia đình và
bạn bè. Tôi đã bị cuộc đời vùi sâu xuống đáy, đáy của những gì thuộc về tôi,
đáy của những gì tôi muốn tôi cần. Ngay đến cả tính mạng của mình. Tính mạng
của tôi cũng đang ở trên đầu sợi tóc vì căn bệnh tiền ung thư ruột mà tôi mắc
phải. Nguyên nhân chính là do tôi đã bị căng thẳng suốt một thời gian dài.
Những lo lắng, mất mát, đau khổ và hổ thẹn do sự đổ vỡ tan nát của gia đình, đã đẩy cuộc sống của tôi những năm tháng phổ thông trở nên vô cùng bi thảm. Tất
cả mọi người xung quanh tôi đều quay lưng đối xử hết sức tàn khốc với tôi. Họ
là mẹ, là chị, là bà, là cô dì, chú bác, họ hàng, những người thân quen.
Thê thảm nhất với tôi có lẽ là những người bạn. Từ chỗ họ luôn coi tôi là thủ lĩnh, là chủ các cuộc chơi. Họ thần tượng, trung thành, bợ đỡ và phục vụ tôi như một ...con chó. Mà giờ đây họ quay ngoắt, họ phách lối. Họ khinh bỉ, xa lánh và thoải mái vứt bỏ tôi ra khỏi những cuộc vui truyền thống của nhóm. Thậm chí biến tôi thành con ngốc, thành trò cười cho hả dạ.
Thê thảm nhất với tôi có lẽ là những người bạn. Từ chỗ họ luôn coi tôi là thủ lĩnh, là chủ các cuộc chơi. Họ thần tượng, trung thành, bợ đỡ và phục vụ tôi như một ...con chó. Mà giờ đây họ quay ngoắt, họ phách lối. Họ khinh bỉ, xa lánh và thoải mái vứt bỏ tôi ra khỏi những cuộc vui truyền thống của nhóm. Thậm chí biến tôi thành con ngốc, thành trò cười cho hả dạ.
Sự ghen tị - Ảnh internet
Thì ra trong dạ họ luôn có sự
ghen tị với tôi. Thế mà tôi đã không nhận ra, tôi chơi với họ. Chính bản thân
họ cũng không nhận ra, bây giờ họ mới nhận ra, và họ kết hợp với nhau, để chà đạp
tôi cho hả lòng, hả dạ, cho thoải mái. Gia đình họ từ chỗ tìm mọi cách để cho
con cái họ tiếp xúc, chơi bời với tôi thì bây giờ họ cấm tiệt. Và còn thi hành
những hình phạt nặng nề nhất với con cái họ nếu thấy tôi và con họ qua lại với nhau. Vì
hoàn cảnh gia đình tôi tuy tan nát và nhiễu nhương, nhưng tôi vẫn là
người tốt. Tôi đã tha thứ cho tất cả bọn họ. Vì trong đáy sâu tâm hồn tôi cũng
không thật sự yêu mến và trân trọng họ. Cũng đáng thôi, đó là cái giá phải trả
cho những mối quan hệ không dựa trên sự trân thành và trân trọng thực sự. Và
thế là tôi đứng xa tất cả. Tôi co về một mình suy nghĩ và tìm cách bảo vệ sự
trong sạch bản thân bằng bất cứ giá nào. Đấy là thứ duy nhất tôi đã làm được
trong những năm tháng phổ thông. Dù tôi đã phải trả giá nó bằng việc học tập
trở nên vô cùng sa sút. Bằng cả việc trượt tốt nghiệp. Tất cả các ước mơ, hoài
bão và dự định cho tương lai của tôi đều sụp đổ.
Tôi không bao giờ có thể ngờ
tôi có thể trượt tốt nghiệp. Tôi đã không có một kế hoạch nào cho việc ấy. Dù
chỉ là trong ý nghĩ tôi cũng không bao giờ nghĩ mình bị rơi vào số % ít ỏi hàng năm của
học sinh bị trượt tốt nghiệp. Dù tôi đã bị hắn đe dọa sẽ làm tôi trượt tốt
nghiệp giống như đã hủy hoại việc học tập của tôi trước đó. Tôi cũng không tin,
không bao giờ tin cái con người tử tế, tốt đẹp và đàng hoàng ấy lại có thể táng
tận lương tâm với tôi đến vậy. Tôi không tin cái con người tôi thường dành hết
cả tình yêu thương của một cô bé mới lớn cho hắn để quên hết mọi chuyện của gia
đình lại có thể tàn nhẫn với tôi đến thế. Cái con người đường đường là một phó
bí thư, một cán bộ trẻ đầy năng lực và triển vọng lại có thể đê hèn đến thế. Dù
chính mắt tôi đã mở to, căng tròn đến không thu lại được khi anh ta đặt bút sửa tất
cả các điểm 10 của tôi thành điểm 1 và điểm 0, gạch đi một điểm 9 của tôi để
hủy diệt kết quả học tập của tôi chỉ vì tội tôi dám từ chối tình yêu của anh
khi còn đang là học sinh của anh! Ôi, một giáo viên giỏi, tài năng! Một
người rất giàu phẩm chất và nhân cách lại có thể làm như thế. Anh ta biết rất
rõ học tập là thứ cứu cánh duy nhất cho cuộc đời tôi. Biết sự trong sáng của
bản thân là điều vô cùng quan trọng với tôi trong hoàn cảnh nhiễu nhương của cả
gia đình. Tôi giữ gìn nó như bảo vệ chính tính mạng của mình. Tôi không thể phiêu lưu mạo hiểm bản thân với anh. Tôi vẫn là một cô
bé, nếu yêu anh nhỡ tôi không giữ được mình với anh. Tôi sẽ trở thành đàn bà
khi chưa tròn mười tám tuổi. Sự phát triển của trí tuệ và cơ thể sẽ bị ảnh
hưởng. Mà hoàn cảnh gia đình tôi đang nhức nhối vậy, tôi không để bị rơi vào
thứ tình yêu nặng mùi giới tính với anh. Dù anh luôn có ý giữ gìn tôi cho đủ
mười tám tuổi. Anh đã học qua đại học, anh hiểu biết và chắc anh biết rất rõ
cái giá phải trả khi anh làm chuyện đó với trẻ vị thành niên. Tôi đã cố hiểu và
thông cảm cho cái con người thành đạt, quá tự tin và giàu có ấy lại bị một cô
bé đang bị ngập chìm trong thảm cảnh gia đình, trong những ngày dài đói khát và
thiếu thốn từ chối tình yêu.
Anh đã hủy diệt kết quả hoạc tập của tôi. Hủy diệt
cái thành lũy cuối cùng trong tâm hồn tôi bảo vệ lòng tự tôn của mình. Anh là
một tên khốn nạn, một kẻ tội đồ và tôi sẽ mãi mãi không bao giờ tha thứ cho anh
ta. Giây phút hắn tàn nhẫn đặt bút sửa kết quả học tập của tôi từ 9,3 xuống 6,3
thứ kết quả thấp nhất mà tôi có được từ khi bắt đầu cắp sách đến trường, là giây
phút chấm rứt mọi tình cảm tốt đẹp tôi đã dành cho anh ta. Tôi đã không phản
ứng, không khiếu nại với nhà trường như lời khuyên của một người thầy đáng
kính. Vì tôi coi thường anh, coi thường cả cái cách anh làm để trả thù tôi. Kết
quả học tập thì sao chứ? Tôi vẫn là tôi thôi, mục tiêu của những năm tháng phổ
thông không phải là điểm số mà là cánh cổng trường đại học kia kìa. Tôi cũng
coi đó là một món quà chia tay với anh.
Còn anh thì nghĩ khác, anh nghĩ tôi
không có bất kỳ hành động nào khi anh hủy hoại thứ mà tôi yêu quý và tự hào
nhất về bản thân. Thứ mà mọi người quanh cô vẫn còn kiêng nể, e dè và hi vọng ở
cô. Cả thể giới quanh cô đã cư xử với cô bằng bộ mặt xấu xa nhất mà họ có. Cô
quằn quại trong những nỗi đau triền miên. Anh ta đã nghĩ tôi làm như thế vì yêu
anh ta!? Thật buồn cười. Làm sao tôi có thể yêu quý một con người khi tức giận
lại có thể hủy hoại tôi như thế? Không bao giờ nhé. Xin vĩnh biệt. Nếu có phần
nào đó trong tâm hồn tôi còn yêu thương và rung động với anh. Tôi sẽ hủy diệt nó
bằng tất cả sức mạnh và sự hiểu biết của mình.
Anh lại lao vào tôi để tán tỉnh và yêu thương, nhưng lại nhận được sự trơ như gỗ đá của tôi. Anh làm
đủ trò trống nhưng không có tác dụng. Anh chìm trong hơi men ngày đêm. Bẩy ngày
liền anh không ăn gì mà chỉ uống rượu và gọi tên tôi. Có người hốt hoảng
đi gọi tôi, tôi cũng run rẩy, tôi cũng sợ hãi, tôi cũng lo lắng. Tôi cũng muốn chạy
bay đến bên anh để chăm sóc. Nhưng anh đang trong tâm trạng hỗn loạn và say sỉn
như thế? Anh có giữ gìn sự trong sáng cho tôi? Chuyện đó với tôi lúc này là tính
mạng. Hơn nữa, chuyện tôi và anh đã kết thúc. Tôi đã không làm gì cả!
Những ngày đó có một cô
bạn học cùng đại học với anh luôn yêu anh tha thiết. Cô làm mọi cách dù đê hèn
và bẩn thỉu nhất để chiếm lấy anh. Cô ấy còn lấy một đứa trẻ từ trại trẻ mồ côi
nói đó là kết quả của anh và cô ta trong lần say sỉn của bữa tiệc cuối năm. Cô
ấy đã không tiếc thân mình ở bên chiều chuộng anh mọi thứ. Trong lúc mê, lúc
tinh, lúc say sin anh đã cùng cô ấy, khi thì yêu thương, khi thì đánh đập và
phỉ nhổ. Nhưng mà cô ấy đã chịu đựng hết chỉ cần được ở bên anh. Khi lấy lại
được chút tỉnh táo anh chạy đến và cầu xin sự tha thứ của tôi, nhưng tôi vẫn
kiên quyết từ chối. Năm lần bẩy lượt như thế không được, anh đùng đùng dắt cô
kia đi đăng ký kết hôn ngay trước mắt tôi. Coi như đấy là một đòn trí mạng buộc tôi tỉnh táo lại, bỏ đi giận hờn, giữ lấy anh ấy. Nhưng tôi đã không làm thế, tôi chịu đựng tất cả những cảm xúc hỗn độn ngổn ngang. Vì với tôi mọi chuyện đã kết thúc. Chuyện hai người đã thật sự
kết thúc từ phía anh khi anh đặt bút ký vào tờ giấy đăng ký kết hôn, anh đã là
chồng của cô ấy, đứa trẻ sẽ có cha có mẹ tử tế đàng hoàng. Đẹp quá rồi còn gì. Tôi thì âm thầm suy nghĩ và lập kế hoạch cho cuộc đời mình. Sau giây phút bồng
bột ấy anh đã hối hận vô cùng, anh kiên quyết hủy hôn và không đồng ý cưới. Mặc
kệ sự phản ứng mạnh mẽ của anh, gia đình hai bên vẫn ấn định ngày cưới và mời
mọc tất cả các quan khách. Khi anh đi làm về thấy tất cả họ hàng bạn bè, đồng
nghiệp đang tươi cười hớn hở. Cỗ bàn linh đình, nhạc nhẽo ầm ĩ. Anh đang sốc
choáng và không biết hành động thế nào và giải thích với mọi người ra sao. Thì
thấy đồng nghiệp xì xào là tôi hôm nay tôi lại nghỉ học không có lý do, cũng
không ở nhà không biết đi đâu!?... Anh đã nghĩ chắc tôi tưởng hôm nay là
ngày kết hôn của anh lên đã bị tổn thương. Anh điên cuồng chạy vào nhà lấy can
xăng dự trữ đổ vung vãi khắp nơi. Khi mọi người nhận ra mùi xăng nồng nặc thì đã quá
muộn. Ngọn lửa bùng phát khắp nơi, mọi người xô đẩy nhau chạy tán loạn. Cỗ bàn,
loa đài, phông bạt cháy khét lẹt. Anh còn lấy số xăng còn lại đổ thẳng lên
người cô ấy và xòe bật lửa ga tự tay châm đốt.
Muốn ép tôi cưới ah? ....
Tôi sẽ cho
cô ta chết! ....
Rồi anh lạnh lùng phi xe máy bỏ đi tìm tôi. Họ hàng nhà anh sợ hãi sông vào dập
lửa cho cô ấy. Nhưng bộ váy cô dâu quá dày đã thấm xăng, cô ta bị bỏng tới 2/3 cơ thể!
May mà những phần hở ra của chiếc váy cô dâu khêu gợi không bị bỏng. Cô vẫn là
một người bình thường trong mắt mọi người nhưng đã thành một quái nhân trong
phòng ngủ. Cô nằm viện triền miên để khắc phục vết bỏng. Họ hàng nhà cô đau xót
viết đơn kiện anh. Anh còn phải bồi thường số phông bạt, loa đài và bàn ghế bị
anh đốt. Gia đình anh thì khổ sở vì mất bao nhiêu tiền tổ chức lễ cưới, và làm cỗ mà không thu về một đồng tiền mừng nào do đám cưới bị phá vỡ ngang chừng. Anh
rơi vào sự khốn đốn.
Mọi người khuyên anh nhẹ nhàng hơn với cô ấy, xin cô ấy tha
thứ. Anh sẽ không bị kiện và cô ta giúp anh bồi thường khắc phục sự cố. Có vẻ
như cô ấy rất giàu có. Thế là anh làm thinh khi mọi người đưa cô ta về nhà anh
ở. Nhưng anh đã không động vào cô ta.
Những buồn bực, ghen
tuông ở trường. Sự khêu gợi bản năng của thằng đàn ông đang thời kỳ sung mãn nhất trong anh của cô ấy, đã làm anh sôi máu ham muốn lên ùng ục. Cô ấy đề nghị
chỉ cần được là nơi giải tỏa bức xúc ham muốn của anh một thời gian là cô ấy đã mãn nguyện lắm rồi, cô sẽ để anh ra đi và anh đã đồng ý. Họ thỏa
thỏa thuận anh sẽ phải trả cô 50 nghìn sau những lần như thế. Giá đó bằng với
giá chơi gái trên thị trường mà anh biết. Tuy người cô ta bị bỏng nhưng mà bù
lại cô ta rất nhiệt tình và ở tại nhà anh, anh muốn lúc nào là cũng có thể xả Stress.
Nuôi bao một con Đ như thế trong nhà cũng quá rẻ. Cô ta còn biết nấu
nướng, giặt giũ và hầu hạ anh nữa. Anh ta biết nếu anh đuổi cô ta đi, cắt đứt mọi
mối quan hệ với cô ta. Anh sẽ bị cô ta kiện. Rất nhiều người đã làm chứng cho
việc hành hung, đánh đập và tẩm xăng vào người để đốt cô ta của anh. Anh âm
thầm chịu đựng và ép được cô ta làm đơn bãi miễn mọi trách nhiệm hình sự của anh với điều kiện anh sẽ ở bên cô ta trọn vẹn 3 năm. Cô ta mừng quýnh. Anh
ta cũng mừng vì đã có chỗ để giải tỏa và thoát tội. Ba năm ấy tôi đã đủ tuổi để
kết hôn. Anh đang mơ mộng về một đám cưới.
Anh vẫn tuyên bố yêu tôi,
sẽ đợi cô ba năm cho đến khi tôi tròn 18 tuổi. Anh sẽ bỏ cô ấy và lấy tôi. Thật
là điên khùng, trơ trẽn, và đểu cáng. Tôi không thèm nói với anh nửa lời kể từ
ngày đó. Im lặng là đồng ý, anh ấy đã nghĩ thế.
Và giờ tôi đã 18 tuổi, hắn
điên cuồng muốn thực hiện điều ấy với tôi. Yêu cầu của hắn giờ đây thật trơ trẽn
và khốn nạn. Hắn đã có vợ có con, và chuyện giữa tôi và hắn đã kết thúc đã lâu.
Hắn như điên dại khi phát hiện ra tôi không hề có ý định quay lại với hắn. Mắt hắn
luôn đỏ lừ lừ như một ngọn lửa sắp bùng phát. Hắn ngạo nghễu và hoan hỉ đưa ra
đề nghị tôi phải chiều chuộng hắn nếu không hắn sẽ làm tôi trượt tốt nghiệp. Hắn
còn thẳng thắn nói rằng: hắn đã nói là làm, cô đã thấy rồi mà...
Hắn thật đáng sợ
và đáng khinh bỉ. Tôi cũng có suy nghĩ một chút về lời hắn nói. Nhưng tôi còn bận học ôn thi, còn lên kế hoạch cho thời gian khi vào đại học. Tôi sẽ đi
làm thêm, sẽ chăm chỉ học tập, sẽ thành đạt! Tôi không tin con người đẹp đẽ ấy
lại có thể tàn nhẫn với tôi như thế. Tôi không tin.
Rồi tôi trượt tốt nghiệp
thật. Mọi người quanh tôi đều hết sức sốc khi biết tin đó. Mọi cánh cửa như đóng
sầm trước mắt tôi. Tôi nhốt mình trong nhà không ăn, không uống nhiều ngày. Khi tôi lấy lại được nghị lực, lập ra một kế hoạch ôn thi lại thì người em gái của
mẹ sai đứa em họ, niềm tự hào của ngôi trường phổ thông tôi đã học đưa đến bộ
hồ sơ xin vào học hệ cơ sở của trường trung cấp trong thị trấn. Tôi chẳng bao
giờ có thể nghĩ mình sẽ đi học trung cấp. Lại là một ngôi trường rất giống với
ngôi trường tai tiếng và kém cỏi mà tôi biết. Nhưng thằng em họ này quả rất
giỏi. Nó đã đạt giải ba môn toán của tỉnh trong kỳ thi học sinh giỏi vừa qua. Nó đã thuyết phục được cô đi học tiếp để bảo vệ danh tiếng cho cả đại gia
đình. Tôi đã tặc lưỡi sẽ đi học ở đó, kết hợp ôn thi lại luôn. Thoát được cảnh ở
nhà, nếu thi đại học không đỗ sau này tôi sẽ học tiếp đại học tại chức ở ngôi
trường đó....
Trường cao đẳng công nghệ và kinh tế Hà Nội, CS2 - Ảnh internet
Tôi đã rơi rất nhiều những
giọt nước mắt đắng cay và tủi hờn khi học ở đó. Những người bạn, những người
thầy còn tồi tệ hơn ở trường phổ thông của tôi rất nhiều. Tôi đã muốn trả thù tất
cả. Muốn những người làm tôi bị tổn thương đều phải trả giá đắt. Tôi đang xây
dựng kế hoạch trả thù của mình. Thì có một người thầy cao hơn mọi người thầy tôi từng học đến bên tôi dịu dàng giúp đỡ như một ông tiên bước ra từ trong chuyện
cổ tích. Mái tóc thầy bạc trắng như cước, nước da thầy hồng hào, dáng người
thầy cao lớn, nụ cười thầy tuy móm mém nhưng rất đôn hậu. Thầy là người thầy,
người cha và là người bạn lớn vĩ đại của tôi. Thầy nhìn xuyên thấu mọi suy nghĩ
từ đáy sâu trong lòng tôi. Thầy khuyên tôi không nên trả thù mà hãy bắt đầu lại
từ đầu.
Nếu con người trước kia của con vĩ đại như thế mà đã bị đổ vỡ hoàn toàn
đến như một đống rác thế này thì hãy xây dựng lại một tòa lâu đài trên đó. Thầy
sẽ giúp con. Thầy không giỏi như con muốn, nhưng thầy rất giàu kinh nghiệm và
chả gì thì về mặt thành tích thầy cũng là người tốt nhất trong ngôi trường này.
Bẩy nhiệm kỳ liền tức là đã hai tám năm nay thầy luôn là hiệu trưởng ở đây. Tôi
giật mình nhìn thầy thoáng một chút thán phục. Thầy còn nói nhiệm kỳ hiện tại
thầy không tham gia ứng cử và đề cử một người khác. Thầy ấy cũng rất giỏi và
tốt, tâm huyết với trường, cũng sắp về hưu. Nhưng vì thầy quá giỏi và rất được sự tín
nhiệm của mọi người lên thầy ấy không bao giờ đạt được đỉnh cao nhất của sự
nghiệp mà cả đời thầy ấy cống hiến. Nên thầy đã giúp thầy ấy đạt được điều đó. Việc ấy cũng tốt với ta, vì ta muốn dành
thời gian còn lại của cuộc đời để chăm sóc gia đình và dậy dỗ con thành một
người tốt.
Trường Nghiệp Vụ I - Ảnh internet
Tại sao thầy lại chọn con? Ở đây có rất nhiều sinh viên, họ còn tốt
và đáng thương hơn con rất nhiều? Tôi hỏi lại và mở to đôi mắt quan sát từng nét
mặt của thầy. Thầy mỉn cười hồn hậu giống hệt một ông tiên mà tôi hay tưởng
tượng chỉ khác là không vuốt râu và cười khà khà. Thầy bảo đó là cơ duyên. Cuộc
đời con người được tạo nên từ hai từ nhân và duyên. Con đã có một nhân cách
tốt. Chỉ là cơ duyên chưa tốt. Ta sẽ giúp con. Tôi vẫn không tin vào tai mình,
vào cơ hội của mình đang có thì thầy ôn tồn kể chuyện ngày xưa... Và thầy đã tự
tay đặt những viên gạch hồng đầu tiên xây dựng lại một nhân cách đàng hoàng,
vững trãi và tốt đẹp hơn xưa cho tôi từ ngày đó. Tôi đã thay đổi, đã quên đi mọi
chuyện buồn đã qua, sống chân thành, vui vẻ, và hạnh phúc bên những người bạn
mới. Con xin cảm ơn thầy ạ! Người thầy mà con hết mực kính yêu. Với con, thầy không bao giờ là một con người. Thầy luôn là một vị thánh. Một vị thánh vĩ đại.
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
No comments:
Post a Comment