2014-08-08

Hồi ức

             Ngày tháng cứ vùn vụt trôi. Thế là mình đã ra trường được gần năm năm rồi. Trong năm năm vật lộn, bơi lội cùng dòng đời để lập thân và lập nghiệp như mình hằng mơ ước. Hình như chưa thành công. Mình vẫn không tiền, không tình yêu, không bạn bè và gia đình. Lẽ nào cao nhân thì cứ phải độc hành trên đường đời? Lẽ nào để tạo lên một kỳ tích trong sự nghiệp thì ta phải chịu đựng sự cô đơn? Lẽ nào những người bạn trai, bạn gái  mà ta yêu quý lại trở lên xa lạ khi họ đã kết hôn? Lẽ nào ta vẫn mãi cô đơn? Lẽ nào những khát khao và nuối tiếc về những sai lầm trong quá khứ sẽ vùi chết ta? Lẽ nào ta sẽ không bao giờ gặp được người đó nữa....
              Chuyện xưa như khói như sương. Nhưng đó là những tháng ngày đẹp đẽ nhất của cuộc đời.
Những hoài niệm có thể đúng, có thể sai, có đoạn đầu mà quên đoạn cuối hay ngược lại nhưng mà những gì lắng đọng lại trong ký ức của ta là đáng trân trọng nhất. Đôi khi giữa dòng đời xô đẩy ngược xuôi ta không có thời gian để lắng đọng và cảm nhận những gì đã qua. Quên đi nhiều thứ đã từng rất có ý nghĩa với ta để rồi ta lại khao khát, cồn cào, nhớ mong.
            Có người nói, nếu bạn dùng súng lục và bắn vào quá khứ của bạn. Thì quá khứ đó sẽ bước lại từ tương lại. Nếu quá khứ của tôi trong những năm tháng sinh viên có thể quay trở lại thì tôi sẽ bắn cả băng đạn vào quá khứ. Trái tim tôi đã vỡ nhịp vì một chàng trai ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng tôi đã không đủ can đảm để đến bên người. Và giờ người đã rời xa tôi có lẽ là mãi mãi. Khi tôi nhận ra tình cảm với anh là tình yêu thật sự từ đáy sâu hai tâm hồn thì cũng là lúc tôi biết đã mất anh.
            Giá tôi có thể quay về quá khứ, gật đầu đồng ý làm vợ anh, cùng anh đối mặt với tất cả những khó khăn của hai đứa. Có lẽ giờ này tôi đã trở thành người hạnh phúc nhất hành tinh. Được ở bên anh thật tuyệt. Tôi luôn hạnh phúc tràn trề khi bên anh.
Em quay lại nhé anh yêu, được không anh? Em đoán giờ anh đã có một đứa con nhỏ. Còn em thì đang có một ... con chó nhỏ mà em rất yêu thương và muốn nuôi nó 18 năm nữa. Mình vẫn đồng cảm với nhau đấy chứ anh yêu. Ha ha buồn cười quá nhỉ. Em đã chẳng làm gì để giành giật lấy tình yêu của đời mình. Em để nó trôi qua. Và giờ thì em hối hận. Em rất nhớ anh!
             Em vẫn thế, như ngày xưa. Em chẳng có gì cả. Em chỉ có hai bàn tay trắng với những ý tưởng kinh doanh trên trời. Chỉ có trái tim đang khao khát được yêu, những hoài niệm và nuối tiếc.

           Chúc cho trên thế giới này những người yêu nhau sẽ được sống bên nhau trọn đời.
                                                                  Tác giả: Phạm Thị Hợi

No comments:

Post a Comment