Đó là vào dịp 26/3 năm nó học lớp 10. Cả lớp phân chia các nhóm hát, múa, hội trại và thể thao. Bao nhiêu cô bạn xinh đẹp, duyên dáng thầy bảo đi thi học sinh thanh lịch. Các bạn đều quầy quậy lắc đầu. Cuối cùng thầy bực mình chỉ nó. Nó tái mặt! Nó thì xấu hoắc. Hồi cấp hai nó luôn cố gắng học giỏi và ngoan hiền để bù đi những nét không xinh đẹp trên gương mặt nó. “ Cái nết đánh chết cái đẹp mà”! Dù trông nó đã khá lên, nhưng mà đi thi học sinh thanh lịch thì không thể nào. Hơn nữa, ngày 26/3 này không biết mẹ có cho nó tiền để ăn liên hoan cùng lớp nữa không? Thế mà nó lại đi thi học sinh thanh lịch cho lớp thì có mà ê mặt. Mẹ từ ngày lấy dượng đã coi nó như một gánh nặng, một kẻ thù. Mà từ trước tính mẹ nó vốn rất khó chịu!
Thế là nó kiên quyết từ chối. Thầy giáo nói năng rất nhẹ nhàng như thể đang cài bẫy nó. Thầy nói: Mỗi lần Hạnh từ chối là thầy sẽ hạ một bậc hạnh kiểm của em, vì tội em không tham gia hoạt động tập thể với lớp. Nó đương nhiên là vẫn từ chối. Nó mà đi thi học sinh thanh lịch không khéo còn làm trò cười cho nhiều người ấy chứ. Hơn nữa, gia cảnh nhà nó đang rơi vào biến loạn. Nó càng ít nổi bật ở trường lớp càng tốt. Nó cũng đã quyết định chui vào cái vỏ ốc sù sì, xấu xí thậm chí là nguy hiểm để bảo toàn bản thân khỏi sóng gió gia đình. Nếu khoác vào cái danh hão “học sinh thanh lịch” thì nó sẽ có thể gặp rất nhiều nguy hiểm trong những bước đường trông gai phía trước.
Thầy nhắc lại nó tới lần thứ ba nó vẫn từ chối. Và thầy đề nghị nó giới thiệu một người khác. Nó quay lại phía sau và chỉ đại vào Thảo. Thầy hỏi lý do, nó nói linh tinh là bạn ấy học khá, cao dáo, trắng trẻo … Thầy không đồng ý với ý kiến của nó. Nhưng vì đang ra đòn “ vừa đấm vừa xoa”, thầy đồng ý với đề xuất của nó. Thảo đại diện cho lớp đi thi học sinh thanh lịch năm ấy.
Công bằng mà nói, Thảo khi ấy khá “ tồ” , vì Thảo xuất thân từ gia đình nông dân, cũng tham gia lao động sản xuất trên đồng bãi nhiều lên bạn có vẻ phổng phao và cứng cáp hơn mọi người. Khâu yếu nhất của bạn ấy có lẽ là “ khoản ăn nói”, bởi vì bạn ấy khá hiền và có vẻ ít xã giao. Nó thì rất hay trêu trọc Thảo thường ngày, vì khi nó dồn Thảo một chút vào thế bí là bạn ấy cứ đơ đơ chẳng nói được gì làm nó lại ôm bụng cười nhăn nhở. Lúc đó nó đúng là hơi xí tính!
Nó nhớ Thảo nhất hồi cấp hai, mỗi dịp trời đổ mưa bất chợt hay là trời trở lạnh bất thường. Mẹ Thảo thường quàng áo mưa đến đưa áo mưa cho Thảo. Hoặc có khi đi bộ cả một quãng xa để đưa khăn ấm cho Thảo, khiến cô giáo rất cảm động về sự chu đáo của mẹ Thảo dành cho Thảo. Còn cả lớp thì được một trận cười ngặt ngẽo. Vì mẹ Thảo rất già! Ai cũng tưởng là bà của Thảo. Mà mẹ Thảo là bạn cùng thời với bà ngoại nó thật. Nghe nói khi mẹ nó già rồi, bất chợt thấy bụng to ra, không nghĩ là mình có thai. Bà cứ mặc kệ. Rồi thương con quá, bà vẫn sinh Thảo dù khi ấy bà đã khá già, việc sinh nở có thể nguy hiểm đến tính mạng của cả hai mẹ con. May mà vẫn được mẹ tròn con vuông.
Mẹ Thảo là người phụ nữ nông thôn ngày xưa với đầy đủ áo cánh, khăn vấn, răng nhuộm đen, quần lá tọa… Những điều ấy với những đứa trẻ ngốc lớp sáu, lớp bẩy mà là bà ngoại của Thảo thì chẳng ai nói làm gì. Nhưng thấy Thảo chạy theo ú ớ gọi “ Bầm ơi! …” làm cả lớp cười ầm cả lên vì quá bất ngờ và ngạc nhiên. Có lẽ vì thế mà Thảo khá trầm tính trong lớp. Bạn ấy khá hiền và không hiếu động, quậy nghịch như nó. Ngồi trong lớp, Thảo hay bỏ chân ra khỏi dép. Thế là nó được dịp trêu trọc đá dép bạn ấy đi thật xa. Rồi ôm bụng cười nhăn nhở khi thấy cô bạn này dở khóc, dở cười, đỏ mặt tía tai tìm dép.
Có lúc nó cũng thấy ghen tỵ với Thảo. Vì bạn ấy đã nhận được nhiều tình yêu thương, sự quan tâm và chăm sóc của mẹ và các anh chị trong gia đình. Không như nó, luôn là sự ghẻ lạnh của những người thân yêu. Vì thế nó luôn trải hồn mình trong thế giới của học hành, sách báo, những ước mơ …
Giờ thì nó đẩy bạn ấy đi thi học sinh thanh lịch. Không biết nó đang đẩy bạn ấy vào thế khó vì ghen tức với hạnh phúc mà bạn ấy đang có hay không? Vì bạn ấy vừa được hạnh phúc với gia đình và cả chuyện bạn trai nữa. Mà đúng ra, chuyện bạn trai là do nó khởi xướng viết thư để lại cho lớp sáng. Rồi bàn nó chuyển lên phía trên, Thảo ngồi vào đúng vị trí của nó và nhận được bức thu trả lời của lớp sáng. Vì nó lấy bí danh là Đô Rê Mon 10A1, nên Thảo trả lời thư thì mọi chuyện cũng vẫn ok! Mà nó chỉ viết một vài dòng chữ nhỏ ban đầu nên không có can hệ gì với chuyện của hai người sau đó. Cơ bản là sau khi qua lại thư từ, gặp gỡ và anh ta rất thích Thảo. Có lẽ họ đã yêu nhau suốt từ ngày đó cho đến khi cả hai tốt nghiệp cao đẳng và trung cấp.
Nó thì đang cảm thấy bất hạnh và tan nát trong lòng. Những gì mà nó yêu thương đang lần lượt biến mất khỏi tầm tay nó. Cờ đến tay ai, người ấy phất. Nó tin thảo, cô bạn học cùng lớp chọn hồi cấp hai của nó sẽ làm tốt nhiệm vụ của mình.
Nhiều lúc ngồi ở nhà, nó tưởng tượng giờ này Thảo đang học hát ở trường để chuẩn bị cho kỳ thi học sinh thanh lịch. Tự nhiên nó thấy hơi ghen tỵ. Nhất là mọi sự chú ý của lớp đang đổ dồn về Thảo. Còn nó thì bị loại. Thầy đã lạnh lùng hạ hai bậc hạnh kiểm của nó vì tội “ từ chối nhiệm vụ lớp giao phó”. Kỳ học đó nó bị xếp loại hạnh kiểm trung bình, kèm lời phê “ không lễ phép với thầy cô và không hòa mình với tập thể”. Điều đó đã là một vết nhơ không thể nào xóa nhòa trong hồ sơ, lý lịch của nó.
Vì nhiều năm qua đi, người ta nhìn hồ sơ của nó, chẳng biết nó là ai mà bị hạnh kiểm trung bình, với lời phê không lễ phép với thầy cô thì chẳng mấy khi người ta có cảm tình với nó. Có lẽ đó là mục đích của thầy giáo.
Kỳ thi năm đó Thảo đã không dành giải, nhưng có lẽ đó là một cơ hội tôt để bạn ấy trải nghiệm và cọ sát với cuộc sống. Và trong nhiều ánh mắt của bạn bè khi ấy và sau này, Thảo luôn đeo vương niệm.
Giờ thì bạn ấy đã là một cô cán bộ huyện xinh đẹp và duyên dáng. Lại có một gia đình riêng khá đầm ấm và hạnh phúc. Hạnh phúc của bạn ấy thật viên mãn và tròn đầy. Nó thấy mừng cho bạn ấy!
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
No comments:
Post a Comment