2014-10-21

Sự Hối Hận Muộn Màng


                 Nó từng là người chỉ một mực tiến lên phía trước. Không bao giờ biết quay dầu trở lại. Việc gì đã làm, dù đúng, dù sai nó không bao giờ hối hận. Vì tất cả đã là chuyện đã qua. Nó còn bận tiến về phía trước. Gần như cả tuổi trẻ của nó đều dành cho học tập. Tiếc rằng nó đã học tập những thứ “ điên khùng”, đến khi bước vào cuộc sống thực tế thì chẳng ứng dụng được cái gì cả.
                   Dù mọi người khen nó rất thông minh. Ca ngợi nó hết lời về trình độ kiến thức, đạo đức… Có cô giáo gọi nó là thiên tài. Có vị giảng viên khen nó là người xuất sắc nhất trong tất cả những sinh viên cô từng dạy, từ khi trở thành giảng viên đại học. Bạn bè ngợi ca nó, khen nó học giỏi và chăm chỉ, lại rất hay giúp đỡ mọi người. Lập lên nhiều kỳ tích trong giúp người. Trong quãng đời sinh viên của nó, có hàng chục sinh mạng được nó tự tay giật lại từ tay của thần chết. Họ đều rất biết ơn, thần tượng và tôn vinh nó. Đôi khi nó cũng rất cảm thấy tự hào về bản thân.
      Khi nó bị rơi tõm vào cuộc sống. Không tiền bạc, không công việc, bạn bè sau khi ra trường mỗi người một nơi.  Nó bơ vơ như một giọt nước giữa xa mạc cằn khô bỏng rát. Nó sẵn sàng bị bốc hơi và biến mất khỏi cuộc sống bất cứ lúc nào. Nó đã đấu tranh và vật lộn với cuộc sống. Chợt giật mình nhận ra rất nhiều điều còn thiếu ở bản thân. Còn rất nhiều kế hoạch, dự định tốt đẹp của ngày xưa nó đã chưa làm.
                   Nó đã biết ân hận. Nó ân hận vì những ngày đã qua sống có phần hơi lãng phí. Nó ân hận rất nhiều về cách đối xử với bạn bè, kế cả bạn trai và bạn gái. Nó đã làm tổn thương những người bạn của mình rất nhiều. Nó rất ân hận vì những cách cư xử không tốt của mình với tất cả mọi người. Nó thấy rất ân hận vì không đủ mạnh mẽ, tự tin và lòng can đảm để không vượt qua những tự ngã, tổn thương, mặc cảm của mình một cách nhanh chóng. Nó chỉ biết chạy trốn. Chạy trốn chính mình, giờ thì nó đã để lạc mất trái tim của chính mình. Nó rất hối hận vì điều đó. Nó đi tìm anh, tìm hoài, tìm mãi. Tìm cho đến hết nguồn tài lực nó đang có mà không thấy anh. Thế là nó lại ân hận. …
                  Nó ước thời gian có thể quay trở lại, để cho nó có thể làm lại từ đầu. Mỗi khoảng khắc trôi qua nó đều muốn giữ lại. Nó thấy sợ ngày mai, sợ phải bắt đầu một ngày mới. Anh là một nửa cuộc sống của nó. Mất anh, nó chỉ sống bằng một nửa trái tim mình. Một nửa thời gian mỗi ngày nó không thể sống cho có nghĩa. Nó nhớ anh rất nhiều. Nó hối hận vì đã không đấu tranh mạnh mẽ hơn để có anh. Không ràng buộc anh bằng nhiều thứ. Và không có đủ khả năng để nứu giữ anh ở bên. …


                                                             Tác giả: Phạm Thị Hợi

Xem thêm các bài viết


No comments:

Post a Comment