2014-07-26

Báo cáo kết quả tìm kiếm tình yêu

CHUYỆN TÌNH NGƯỜI LÍNH BIỂN
Chương XVIII: Báo cáo kết quả tìm kiếm tình yêu
                     Biết được điều này, tôi thương chị Hương lắm. Tôi gọi ngay điện về cho bác gái. Nói chị Hương đã sinh cho anh Hà hai đứa con trai đẹp như tranh vẽ.  Giống anh Hà như đúc. Hai đứa rất ngoan và học giỏi. Không hề thù hận gia đình bên nội. Còn chị Hương giờ đã là một cô giáo. Năm nào cũng đi thi giáo viên dậy giỏi. Chị vẫn sống độc thân và vẫn một lòng yêu anh Hà. Ý cháu là anh Hà vẫn là người đàn ông duy nhất trong cuộc đời chị….! Bác gái mắng yêu tôi, ơ hay cái con này! Con trai anh Hà thì phải đẹp và giỏi rồi, thế mà phải nói… Bác vồn vã, hỏi thăm địa chỉ để đến thăm chúng nó, rồi còn đưa chúng về nhận tổ quy tông. Và bác sẽ cầu xin chị Hương tha thứ!... Nó muốn gì bà cũng sẽ cho ! Bác lại xúc động và xót xa ân hận khi nghĩ đến việc đã đối xử tệ hại với chị Hương năm xưa.
                      Tôi chấn tĩnh bác, chị Hương vẫn sống khá tốt. Và  vẫn kính yêu bác như xưa. Những tấm áo bà ba mà bác bất ngờ nhận được vào các dịp sinh nhật hay lễ tết là do chị Hương may tặng.  Vì Logo của cửa hàng chị ấy trùng khớp với nhãn hiệu đã đính ở cái áo của bác. Chị ấy chính là người ẩn danh đã gửi cho bác những món quà mà bác đã rất yêu quý. Hai đứa trẻ vẫn mang họ Lê của anh Hà! …Bác nức nở trong điện thoại. Trời ơi, tại sao? Tại sao nó lại tốt với bác như thế? Hu hu  hu…  Tôi bảo bác, chắc lý do vẫn như xưa thôi bác ạ: Vì bác là mẹ anh Hà, giờ bác còn là bà nội của hai con trai chị ấy…

Ảnh minh họa: internet

                     Tôi bảo với bác chị ấy đang muốn nuôi thêm mấy con gà cho bọn trẻ có thêm trứng để ăn. Chị ấy kiếm tiền khá giỏi nhưng còn đang lo trả rứt khoát cho người bán đất để làm sổ đỏ luôn. Thế nên vẫn chưa mua được. Quê mình nhiều nhà có trại chăn nuôi già giống. Bác đi hỏi thăm, rồi mua lấy một ít làm quà cho các cháu bác nhé! Chắc chị Hương và bọn trẻ sẽ vui lắm. Bác  tôi vồn vã nói: để bác chạy sang hỏi bác Hoan bên hàng xóm. Tôi dặn thêm. Bác mua thêm cả mấy con gà to, rồi thịt luôn làm thức ăn cho bọn trẻ. Cả thấy bác đến thăm. Chị Hương lại tốn tiền mua thức ăn thì khổ.
                     Kết thúc nhiệm vụ vẻ vang của mình, tôi không vào thăm nhà chị phương mà về luôn. Bởi mẹ chị vẫn ở đó. Nhìn căn nhà nhỏ bé hai gian trống trơn. Nhưng rất sạch sẽ. Lòng tôi không khỏi ngậm ngùi xót xa. Tội nghiệp chị Hương quá. Vừa ngoan, vừa tài, vừa sắc mà lại phải chịu khổ. Mong chị hãy cố chịu đựng thêm ít ngày nữa. Chắc chậm nhất là từ cuối tuần này. Anh Hà sẽ ở bên chị. Cùng chia sẻ gánh nặng trong cuộc mưu sinh với chị. Cũng đến giờ tôi phải vào trường. Và cũng không muốn chứng kiến cảnh mẹ chồng nàng dâu hơn mười năm gặp lại. Dù sao đó cũng là chuyện riêng tư trong gia đình…. Hơn nữa, việc đào cái kênh dẫn nước nhỏ cho bọn trẻ hình như đã vắt cạn sinh lực của tôi.
                     Tôi nhớ lần gặp chị Phương gần đây, chị vẫn đẹp! Đẹp man mị của một người đàn bà từng trải. Vất vả khổ đau đã không quật ngã được chị. Bởi vì trong lòng chị luôn có anh Hà, có hai giọt máu đào của anh luôn động viên và chia sẻ gánh nặng cuộc sống cho chị. Hôm ấy vì trốn tránh sự theo đuổi của một người đàn ông. Chị đã trốn vào nhà tôi, nói đây là nhà chồng chị. Và tôi hợp tác với chị để lừa người đàn ông đó. Để anh ta không theo đuổi và làm phiền chị nữa. Hôm đó chị đã khóc nấc lên, anh Hà ơi, anh ở đâu. Em khổ quá… Chị đã hỏi thăm về anh Hà. Hóa ra chị cũng mới biết việc ngay sau ngày cưới, anh Hà đã trốn ra đảo Trường Sa. Nhưng giờ đã chuyển vào đất liền. Và chị không biết anh đang ở đâu. Tôi nói chỉ biết anh giờ làm sếp ở viện quân y của tỉnh. Chị vợ làm giáo viên trường cấp ba chuyên của tỉnh. Gia đình vợ cho một mảnh đất ở gần đó. Họ có một đứa con gái và đang chuẩn bị xây nhà. Tôi cũng chưa từng đến. Chỉ nghe bác gái nói thế. Vì từ ngày anh chị chia tay nhau. Anh ngày càng xa cách với đại gia đình. Mỗi lần qua nhà anh chỉ hỏi thăm tin tức về chị rồi lại lặng lẽ ra đi. Tôi đã hứa nhất định sẽ hỏi thăm địa chỉ nhà chính xác của anh Hà cho chị Hương. Tôi cảm nhận thấy trong đôi mắt và huyết quản của mình, chị đang khát khao được nói với anh tôi một điều gì đấy rất quan trọng. Nhưng mà lại không được. Chỉ còn lại một trái tim đang bị tổn thương. Một cõi lòng tan nát.  Rồi chị đi mất, chẳng biết chị ở đâu và làm gì. Cuộc sống bao năm qua của chị ra sao! Nhưng tôi biết chị vẫn yêu anh tôi tha thiết. Và cũng không thấy chị quay lại nhà tìm tôi.
                     Bây giờ nghĩ lại, khoảng thời gian chị tìm gặp tôi chính là lúc chị thừa nhận với gia đình chồng hai đứa bé không phải là con anh Điểm. Và dọn về quê sinh sống. Còn nhờ gia đình khuyên anh Điểm đi lấy vợ khác để sinh con nối dõi. Chả trách chị lại bị người đàn ông lạ theo đuổi. Người như chị ấy, không có sự che trở và bảo bọc của một người chồng thì sẽ khổ sở vì có nhiều chàng trai đem lòng yêu thương. Và con chị chắc chắn đã hỏi chị về bố đẻ của chúng. Chị rất thương chúng, và đã đi tìm anh Hà. Nhưng chị lại lo cho hạnh phúc của anh Hà bị ảnh hưởng. Chị lại lặng lẽ biến mất.
                     Chị Hương yêu anh tôi thật nhiều. Điều này làm tôi rất ngưỡng mộ chị . Nhưng tôi không đồng ý với cách sử lý của chị. Sao chị lại buông tay anh? Sao chị không ích kỷ lấy một chút? Sao chị để cho người đàn bà kia có cơ hội chui vào cuộc sống của anh. Như con giun, con ròi hàng ngày đục ruỗng cơ thể anh tôi. Sao hai người không cùng nhau đương đầu với khó khăn? Chị có quyền từ chối đi hạnh phúc của mình là ở bên anh Hà. Nhưng chị không có quyền lấy đi hạnh phúc của hai đứa nhỏ. Và cả anh Hà nữa, anh ấy sẽ khổ tâm và đau khổ đến thế nào khi biết chị đã một mình sinh con và nuôi dưỡng chúng suốt bao nhiêu năm qua…
                       Anh Hà ơi, anh phải nhanh lên. Đừng để mất chị Hương thêm một lần nào nữa. Hai người là của nhau. Tuy đã đi về hai phía của cả một cái vòng tròn lớn. Nhưng giờ hai người lại sắp được trở về bên nhau rồi. Đừng tuột mất  nhau một lần nữa. Giờ em đã lớn khôn, anh có thêm hai đứa nhỏ và bác gái hậu thuẫn. Cầu mong hai người được ở bên nhau và hạnh phúc mãi mãi.

                     Suy nghĩ như vậy, tôi bèn dừng ngay xe lại giữa một quãng khá vắng. Không đợi về đến nhà, tôi gọi cho anh Hà, nói về tình hình của chị Hương và hai đứa nhỏ. Ban đầu anh tưởng hai đứa nhỏ là con của chị Hương với chồng chị ấy. Vì anh chỉ biết chị ấy sau khi anh ra đảo Trường Sa đã đi lấy chồng. Nhưng không biết chị ấy ở đâu và không ai gặp chị ấy cả. Anh thì không tin chị ấy có thể lấy chồng. Vì anh biết chị ấy rất yêu anh. Và nếu chị có lấy chồng và sinh con cho người đàn ông đó. Anh cũng không trách chị, không có quyền trách móc chị. Làm thân con gái, đâu rễ thực hiện lời nguyện thề chỉ trọn vẹn thuộc về một người đàn ông? Anh sẽ yêu thương con của chị ấy hết lòng. Đó là con của Hương, tình yêu duy nhất của cuộc đời anh. Nhưng khi tôi nói đó là con của anh. Có hai đứa vì chị ấy đã sinh đôi, … thì anh đã hết sức sửng sốt. Điện thoại tắt ngấm. Tôi biết anh tôi đang ba đầu sáu chân chạy đi tìm chị Hương theo địa chỉ tôi nói. Dù lòng chị Hương có nhiều hờn giận với anh. Thì chị ấy cũng không có quyền từ chối quyền làm cha của anh với hai đứa nhỏ. 

Còn nữa ....
                                                                Tác giả: Phạm Thị Hợi

Xem thêm các bài viết

>> Chương IIGia đình bác tôi

No comments:

Post a Comment